Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Đặc San Cao Thắng 76

Đặc San Cao Thắng 76
Như thông báo, bài vở cho Đặc San đã được khóa sổ ngày 15/10/2013 và sẽ được in ra để lưu hành trong nội bộ thân hữu.

Vì bài vở có nhiều hơn dự kiến, Đặc San đã được chia thành hai tập và ngày phát hành được dự trù vào thứ năm 31/10/2013. Trong khi chờ đợi bản in, các bạn có thể xem tuyển tập điện tử bằng cách bấm vào link dưới đây:
  1. Quê Hương và Tuổi Trẻ
  2. Lao Xao Tuổi Chớm Già
VTH

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Thành Phố Buồn...

Mấy bữa rày mây mù không nắng
Thành phố buồn phố vắng người thưa
Trời buồn buồn quá đổ mưa
Ta buồn lấn lá đợi mưa dứt sầu!

Mưa cuối mùa ào ào không ngớt
Đường Sài Gòn ngập nước đến hông
Xe nằm la liệt chất chồng
Làm sao đợi nữa... lội sông mà về!

Lối lần về lê thê thấp thỏm
Biết chỗ nào lỗ cống hố mương?
Chỗ nào cây đổ dây vương?
Chỗ nào hầm mở vô thường đợi ta?

Gần đến nhà tưởng là đã khoẻ
Nước tràn lên chảy rẽ quá sân
Vội vàng xắn áo, xắn quần
Kiếm thùng tát nước tát dần cho vơi...

Trời cứ thế lệ rơi không dứt
Mặc ta đây búc xúc từng giờ
Phố buồn buồn chẳng như xưa...
Người buồn buồn giữa cơn mưa Sài Gòn!
VTH

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

BIẾT YÊU KHI NÀO

Nhớ thuở khi tôi học vỡ lòng
Có lẽ lúc vừa tuổi lên năm
Buổi đầu đến lớp xa xưa ấy
Gặp một cô em cũng vỡ lòng

Thoạt nhìn cô bé tự nhiên thương
Về nhà hình bóng mãi vấn vương
Nếu không gặp mặt là nhung nhớ
Dù chẳng biết gì chuyện yêu đương

Vào lớp nhiều khi len lén nhìn
Cái gì cô ấy cũng quá xinh
Làm cho loạn nhịp tim non dại
Có biết đâu tôi đã vướng tình

Cũng nhớ cũng chờ cũng đợi mong
Hình bóng cô em kín ở lòng
Mỗi lần nhớ lại sao thương quá
Yêu khờ yêu dại tuổi trắng trong
                              NĐH

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Khi Yêu Đừng Hỏi Tại Sao

Bao năm rồi? Mấy chục năm rồi nhỉ?
Ánh trăng đêm rằm chinh phục ta đây
Mang ta về tâm trạng thuở thơ ngây
Phút giây ngày đó đâu? Nào ai biết!

Buổi đầu rụt rè hằn sâu tiếng sét
Chân theo người khi nhịp đập liên hồi
Tim vụn vỡ da diết mãi không thôi
Tình huống ấy vô tình hay cố tạo?

Lâng lâng mắt sáng đi tìm khúc dạo
Ta sẵn sàng nô lệ chết vì người
Mơ hình bóng ai trong giấc ngủ vùi
Hỏi tại sao đành lặng câm không biết

Xin đừng hỏi vì sao, vì sao hết
Cuộc sống ta đang xáo trộn từng ngày
Khoảnh khắc cô đơn tan biến mất ngay
Len lén nhìn sâu khối tình khờ dại

Đánh mất mình như không còn tồn tại
Giữa trời mênh mông trơ trọi riêng xa
Có lẽ người là khoảng lặng trong ta
Và yêu không biện minh hay lý giải

Khi yêu xin đừng hỏi tại sao phải...
Ta yêu người luôn yêu mãi, thế thôi!

NTKH  CT5

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

ĐẶC SAN CAO THẮNG 76

Để kỷ niệm năm năm ngày thành lập trang Cao Thắng 76, anh em biên tập quyết định gom bài vở và phản hồi đã đăng thành một tuyển tập với tựa đề:

Đặc San Cao Thắng 76
Tập 1
Lao Xao Tuổi Chớm Già

Vì là tuyển tập nên bài vở sẽ được chọn lọc và chia thành từng chủ đề. Ngày khóa sổ bài vở sẽ là thứ hai 30/09/2013 thứ ba 15/10/2013.

Đặc san ấn định dày khoảng 200 trang và được in ra để lưu hành trong nội bộ bằng hữu. Anh em nào có nhu cầu xin liên lạc với ban biên tập qua caothang76@gmail.com để tiện việc ấn loát.

Ngày phát hành tuyển tập được dự trù vào thứ năm 31/10/2013. Mọi ý kiến, yêu cầu đóng góp xin gửi về caothang76@gmail.com hoặc đưa vào nhận xét ở phần dưới trang này.

Thay mặt ban biên tập tôi xin trân trọng thông báo.
 VTH

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

NHƯ ÁNH SAO BĂNG

Chuyện đời sao lắm nỗi trớ trêu
Tim lòng vừa mở chưa kịp yêu
Tình riêng đã lỡ theo thời cuộc
 Đẩy đưa ai đến ngõ đìu hiu

Rồi xa xứ mưu tìm sự nghiệp
Lời yêu chưa ngỏ đã chia tay
Ôm hình bóng trong tim thổn thức
Vật lộn mưu sinh quên tháng ngày

Cũng đành chấp nhận nghiệt ngã thôi
Vô vọng buồn chán một kiếp người
Đường thiên lý gặp cô gái nhỏ
Đem lòng thương mến chăm sóc tôi

Người yêu chưa hẳn đã hơn vợ
Tình nàng ấm áp luôn yêu chiều
 Gia đình hạnh phúc cùng con nhỏ
 Trong tôi man mác mổi buổi chiều

Êm đềm cuộc sống cứ dần trôi
Con lớn dựng xây gia đình rồi
Giờ thông thả cố tìm quê cũ
Tim buốt nhói thấy dáng xưa đây

Lòng đau khiến cố nhân gặp lại
Quay quắt người xưa cứ dạt dào
Tiếng nói con tim... Ôi ! mạnh mẽ
Biết rằng chẳng được hẹn kiếp sau

Từ lâu lối rẽ đã chia hai
Người bên chồng hạnh phúc từng ngày
Tình đơn phương mình tôi ôm mộng
Với nàng xưa chỉ bạn mà thôi

Tôi muốn ngỏ lời chưa kịp nói
Nàng bâng quơ khỏa lấp ngây thơ
Còn hẹn kiếp sau nàng xin khất
Chẳng dám vương mang tình mộng mơ


Đặt mình vị trí cô vợ anh
Biết tim ai hai lối song hành
Quặn thắt lòng đau cho số phận
Chồng mình ôm ấp bóng ngày xanh

Phải đâu vợ vô tình không hiểu
Vì yêu chồng mù quáng đa mang
Cùng ai nguyện trọn đời chung thủy
Hạnh phúc ngập tràn mộng mông lung

Thương xót thay trái tim tật nguyền
 Mang cho vợ giấu cả niềm riêng
Bật khóc rùng mình nghe cay đắng
Bóng xưa in đậm trái tim chồng

Chăn gối bao năm hình chỉ mượn
Hãy nghĩ cho vợ mà yêu thương
 Đừng tình cũ không rủ cũng đến
 Đổ thừa con tim lý lẽ riêng

Chớ làm cuộc sống thêm chông chênh
 Nhốt tim yên ngủ không hớ hênh
Chôn vùi dĩ vãng vào quên lãng
Mái ấm gia đình hết chênh vênh
NTKH - CT5

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

LÀ THI SĨ...

Từng đọc và rất thích thơ của Xuân Diệu, tôi cho rằng làm thơ phải lãng mạn nhưng tình cờ đọc bài thơ dưới đây của Trường Chinh tôi cảm thấy mình đã quên mất sức mạnh ý nghĩa của thơ ca. Xin trình làng bài thơ Là Thi Sĩ để chúng mình chia sẻ...

Nếu "thi sĩ nghĩa là ru với gió,
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây",
Ðể tâm hồn treo ngược ở cành cây
Hay lả lướt đìu hiu cùng ngọn liễu;
Nếu thi sĩ nghĩa là nhăn với mếu,
Nghĩa là van Thượng đế rủ lòng thương,
Hồn bơ vơ lạc lõng ở mười phương,
Khóc rả rích như ve sầu tháng hạ;
Nếu thi sĩ vùi đầu mài miết tả
Cặp "tuyết lê" hồi hộp trước tình yêu,
Cho cuộc đời là mộng ái cao siêu,
Chìm đắm ở thương hoa và tiếc ngọc;
Nếu thi sĩ nghĩa là đem gấm vóc
Phủ lên trên xã hội đã điêu tàn,
Véo von ca cho át tiếng kêu than
Của nhân loại cần lao đang giãy giụa;

Thì bạn hỡi, một nhà thơ như rứa...
Là tai ương, chướng họa của nhân quần,
Nhọc tơ lòng mà phí cả ngày xuân
Ðể ca ngợi bất công và tàn ngược;
Uốn gối trước cường quyền và mong được
Lượm hương thừa, phấn thải để qua ngày;
Khiến loài người đắm đuối và mê say,
Sống thoi thóp dưới gông xiềng nô lệ.

Không, không được! Hỡi các nhà văn nghệ,
Các nhà thơ yêu dấu của đồng bào,
Các nhà thơ trong sạch và thanh tao,
Hoa thơm ngát trong vườn xuân đất Việt!
Là thi sĩ phải là hồn cao khiết,
Chí kiên cường và sứ mệnh cao siêu;
Ca tự do, tiến bộ với tình yêu
Yêu nhân loại, hòa bình và công lý
Cao giọng hát những bài ca chính khí
Của anh hùng đã vì nước quên mình,
Sống quang vinh mà chết cũng quang vinh,
Của Bãi Sậy, Thái-nguyên và Yên-bái...

Là thi sĩ nghĩa là theo gió mới
Tìm ý thơ trên ngọn sóng Bạch - đằng,
Ðể tâm hồn dào dạt với Chi-lăng,
Làm bất tử trận Ðống - đa oanh liệt,
Dốc cho hết cả một bầu nhiệt huyết,
Tưới tâm can đồng loại lúc tàn đông;
Thả trái tim hòa nhịp với Ðô-lương,
Với Lục-tỉnh, Bắc-sơn và Ðình-cả.
Là thi sĩ nghĩa là cao khúc họa
Cuộc đấu tranh vĩ đại của hoàn cầu
Chống hung tàn xâm lược khắp năm châu,
Trên trái đất dựng cao cờ dân chủ.
Dùng bút làm đòn chuyển xoay chế độ,
Mỗi vần thơ: bom đạn phá cường quyền,
Và lúc cần, quẳng bút lấy long tuyền
Hỡi thi sĩ! Hãy vươn mình đứng dậy!
Thời rượu nồng, đệm gấm đã qua rồi.
Thôi thôi đừng khóc gió với than mây,
Hãy nhịp bước trên con đường tiến bộ.
Dùng thi khúc mà lạnh lùng soi tỏ
Những bệnh căn xã hội đã tràn đầy;
Cùng công nông vun xới cuộc tương lai
Ðã chớm nở từ Liên-xô hùng vĩ.

Hà Nội, tháng 6-1942