Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do

Như nhiều cha mẹ Việt Nam, các em tôi lo lắng đủ thứ cho con mình. Các em sợ con bị bạn bè lôi kéo, bỏ học rồi lêu lổng, bị tai nạn... Các em cố gắng bảo bọc con bằng tất cả tình thương của mình. Cháu tôi dù đã lớn vào đại học rồi nhưng vẫn được cha mẹ chở đi, chở về... Các em tôi tự hào với những đứa con ngoan ngoãn, chỉ biết đến trường và về nhà. Các em giận dữ, la mắng những đứa dám tự mình đến trường, tự đi với bàn bè, tự chọn lấy tương lai của mình. Các em cho rằng đây là những đứa dại dột - sướng không muốn lại muốn khổ rồi làm khổ cho cả cha mẹ!

Con chưa đủ khôn lớn đâu!

Nếu cuộc đời chỉ có cha mẹ và trường học, e cũng xong. Nhưng cuộc đời không chỉ có vậy. Các cháu rồi sẽ ra trường và phải tự tranh đấu với đời. Các em tôi sẽ không ở bên cạnh con mình để bao bọc, che chở nữa. Tôi thật sự lo cho tương lai các cháu. Đứa ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy sẽ làm được gì khi ra trường? Chúng sẽ trở thành kẻ thưa dạ, bảo vâng - những con người chỉ đáng được sai vặt! Đứa muốn độc lập thì bị cấm cản, nếu cứ theo ý mình sẽ bị cha mẹ lên án, trù dập. Các cháu phải biết cắn răng chịu đựng để rồi cũng sẽ trở thành những  người được sai vặt sau này!

Trẻ em ở phương Tây không như thế. Chúng được hưởng độc lập, tự do ngay từ bé và cha mẹ dạy  cho chúng chịu trách nhiệm với cái độc lập tự do đó. Cha mẹ chỉ cho lời khuyên, lựa chọn là của chúng. Những đứa trẻ này lớn lên và trưởng thành nhanh chóng. Các cháu tôi năm nay đã ngoài hai mươi nhưng so với những đứa trẻ phương Tây, chúng chỉ ngang với lứa tuổi mười hai, mười ba. Cha mẹ Việt Nam vì quá yêu con nên đã hại con mình và cả cháu mình nữa! Thế hệ trẻ sẽ không đủ khôn lớn để đứng trên đôi chân mình, đừng nói gì đến cạnh tranh, đương đầu với phương Tây.

Đất nước ta đã đi sau phương Tây hàng trăm năm. Với tư tưởng bảo thủ, cổ hũ đó của cha mẹ Việt Nam, cái đi sau hằng trăm năm ấy sẽ dài ra thành vô tận... Nhìn rộng hơn, bạn cũng thấy và lo cho cả dân tộc. Cha mẹ là chính quyền cũng đang yêu thương con mình như vậy. Không cho con cái độc lập tự do thì bao giờ mình mới khôn lớn được, bạn hở?
VTH

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Thông Báo Tin Buồn

Xin thông báo một tin buồn đến anh em T4. Theo anh ruột Lê Đình Thái, bạn Lê Đình Thành, tự Thành Râu, đã mất năm 2003. Vợ con bạn Thành vẫn còn ở hẻm cụt đường Kỳ Đồng. Dù muộn màng, tôi cũng xin được thay mặt anh em chia buồn cùng thân quyến và cầu mong bạn Thành hôm nay yên nghỉ nơi miền Cực Lạc.

VTH

NB: Anh em nào muốn ghé nhà Thành xin liên lạc với tôi

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

NHẬT BẢN VÀ NIỀM TỰ HÀO DÂN TỘC

Ai cũng biết Nhật Bản chẳng có tài nguyên gì, lại bị động đất liên miên. Điều đáng ngạc nhiên là những thảm họa thiên nhiên không làm người Nhật chán nản, chùn bước. Trái lại, họ càng cương quyết hơn, đã và đang vượt lên mọi khó khăn để thế giới hôm nay phải nhìn lên ngưỡng mộ. Trận động đất và sóng thần năm 2011 làm xúc động toàn thế giới. Chính dân ta cũng thấy được phần nào tinh thần kỷ luật, ý chí bất khuất và lòng yêu nước vô biên đó của từng con dân Nhật Bản.

Một người Nhật trước cảnh tan hoang sau sóng thần 2011
Theo Wikipedia, Nhật Bản có diện tích 378 ngàn km2, dân số 127 triệu và GDP năm 2011 là 6000 tỷ đô la Mỹ. Việt Nam có diện tích 330 ngàn km2, dân số 89 triệu và GDP năm 2011 là 125 tỷ đô la. Với tầm cỡ đất đai ngang ngửa nhưng ít tài nguyên hơn ta, một người Nhật tạo ra của cải hơn gấp 48 lần người Việt! Đó mới chỉ là con số có thể thấy và so được ở bên ngoài. Những cái bên trong như ý chí, tinh thần thì không thể đo được nhưng nếu có để so sánh thì chắc là sẽ thảm hại hơn nhiều...

Dân tộc nào chẳng có lòng đối với quê hương? Là người Việt có chút ít chữ nghiã, chúng ta không thể không nghẹn ngào cho quê hương mình và tự hỏi tại sao đất nước ta mãi thua người? Mà lại thua một cách tủi nhục như thế? Niềm tự hào dân tộc tôi tin rằng vẫn còn đó trong lòng mỗi chúng ta nhưng nó thật yếu ớt trước thực tế đau thương phũ phàng. Bạn nghĩ gì cho năm mới, cho thế hệ mới, cho quê hương này?
VTH