Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Ước Mơ và Hiện Thực


Ai chẳng có ước mơ? Ước mơ bao giờ cũng đẹp. Nó có thể nuôi sống và vực dậy ta trong những lúc quẫn bách, khốn cùng. Ước mơ có thể cho ta sức mạnh phi thường vượt qua mọi khó khăn để từ đó vươn lên. Nhờ nó mà con người tồn tại. Nhờ nó mà nhiều người làm nên những điều kỳ vĩ ngay chính họ không ngờ!

Ngược lại, cũng chính ước mơ đã giết chết bao người. Ước mơ không tưởng đã làm nhiều người ngã gục và thiêu sống những gì họ đang có trong tay. Nó cướp đi tiền của, gia đình và ngay cả bản thân mình. Không ít người đã hy sinh cả cuộc đời hay tuổi trẻ cho một ước mơ không bao giờ đến!

Sống mà không có ước mơ là sống như đã chết nhưng ôm một ước mơ không bao giờ đến là ôm lấy thương đau, tự hại đời mình và đôi khi cả những người thân. Cho đến khi ước mơ biến thành hiện thực, ước mơ vẫn là ước mơ và đó có thể là một ước  mơ không tưởng. Ước mơ càng lớn thì cái giá phải trả càng cao, có khi cao hơn cả những gì ta nghĩ...

Ôm ước mơ giành lại giang san, phụ chính đại thần Tôn Thất Thuyết đã chạy sang nhà Thanh cầu viện. Ước mơ không bao giờ đến nhưng toàn gia đình ông bị Pháp giết. Ông mất dần thuộc hạ, tái giá với một phụ nữ Hoa và cuối cùng chết trong cay đắng trên đất người. Ông đã mất tất cả. Hậu duệ của ông cũng không còn là người Việt. Họ đã là người Hoa. (*)
VTH

Một Cơn Gió Bụi, Trần Trọng Kim

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Chính Trị... Mi Là Ai?

Trong những ngày gần đây, vài anh em khuyên tôi đừng nói chuyện chính trị. Tôi đã hỏi lại chính trị ở chỗ nào, anh em chỉ ra ở những chuyện đang gây tranh cãi. Quả thật, ở đâu có mâu thuẫn, có tranh giành, ở đó có chính trị. Chúng ta hiểu mang máng là như thế nhưng chính trị là gì thì ít ai nói rõ được.


Tìm trên google, ta thấy nhiều định nghĩa lắm. Theo wikipedia, chính trị là tất cả những hoạt động, những vấn đề gắn với quan hệ giai cấp, dân tộc, quốc gia và các nhóm xã hội xoay quanh một vấn đề trung tâm đó là vấn đề giành, giữ và sử dụng quyền lực nhà nước. Cũng trên google có một định nghĩa khác. Chính trị là an bang tế thế bằng danh chánh ngôn thuận, bằng con đường chính nghĩa, lấy “đạo người” làm gốc.

Cả hai định nghĩa trên mang màu sắc chính trị bởi nó được viết ra cho một mục đích chính trị. Người diễn giải dùng định nghiã của mình để đưa người đọc vào hàng ngũ của họ. Cái đó không lạ nhưng nó lạ là khi tôi cảnh giác anh em, tôi bị cho là nói chính trị, thậm chí hoạt động chính trị vì ở mức độ nào đó, tôi đang lôi kéo anh em không theo những định nghĩa trên!

Mặc họ! Tôi đang tìm một định nghĩa và cái tôi tương đối tâm đắc là của Vũ Tài Lục (*). Ông cho rằng chính trị là hết thảy những hành động nhằm duy trì, mở rộng và tranh đoạt quyền lực. Nó không phải là đạo đức hay lý tưởng mà là sự đấu tranh giữa kẻ thống trị và kẻ bị trị, giữa kẻ có địa vị và kẻ mất quyền lợi. Hết thảy danh nghĩa tốt đẹp chỉ là sự cần thiết từng giai đoạn hoặc là những hình thức ngụy trang.

Tôi tâm đắc với định nghĩa này của Vũ Tài Lục vì chính tôi đã bị lừa qua những danh nghĩa tốt đẹp ấy. Cuộc đời lúc nào cũng đầy rẫy mâu thuẫn đòi hỏi đấu tranh. Chúng ta nếu không cẩn trọng, ôm trong mình một bầu nhiệt huyết thiếu suy nghĩ sẽ bị lôi kéo vào một cuộc tranh giành ngu xuẩn. Tôi cho rằng chúng ta có thể không hoạt động chính trị nhưng phải biết chính trị là gì để không sập bẫy.
VTH

* Thủ Đoạn Chính Trị, Vũ Tài Lục

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Niềm Tin Tuổi Trẻ


Ba mươi năm dặm chân đất khách
Tủi hình hài, đau quắt tim gan
Nhớ xưa cất bước ngang tàng
Cụng ly thề hứa mươi năm sẽ về!
Nuôi chí lớn, tình quê ray rứt
Chê công danh: mộng ước tầm thường
Hướng về giải đất quê hương
Niềm tin dựng nước, con đường tự do
Đường tự do quanh co lắm lối
Trường đào tạo gian dối, lưu manh
Học ra rõ mặt cha anh
Bao nhiêu khát vọng trở thành khói mây...

Tuổi trẻ ấy hôm nay đã mất!
Đàn trẻ sau ai dắt, ai đưa?
Trao nhau ánh mắt hững hờ
Anh, tôi một lứa vong nô, lạc giòng!
VTH

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Nhắn Bạn


Băm chín năm rồi lệ vẫn rơi
Người đi kẻ ở mấy ai cười
Sơn hà hai mảnh giờ chung mối
Lòng người trăm hướng mãi phân đôi
Bỏ nước xa quê quên nguồn cội
Tan đàn xẻ nghé bám chân người
Ai đi nhắn bạn bè tôi với
Quê hương chỉ một, một mà thôi!
VTH

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Đạo Đức và Luân Lý Đông Tây - Phần 3

Đạo Khổng Mạnh đã mất rồi, nay ta muốn nước ta có một nền đạo đức luân lý vững vàng, thì có gì hay bằng ta hết sức đem cái chủ nghĩa dân chủ Âu châu về. Chủ nghĩa dân chủ chính là một vị thuốc rất thần diệu để chữa bệnh chuyên chế của nước ta vậy.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Đạo Đức và Luân Lý Đông Tây - Phần 2

Bàn đến quốc gia luân lý thì tôi xin thưa rằng, nước ta tuyệt nhiên không có. Tôi xin nói tạm rằng quốc gia luân lý của ta từ xưa đến nay chỉ ở trong vòng chật hẹp của vua và tôi. Không nói đến “dân và nước” vì dân không được bàn đến việc nước!


Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Đạo Đức và Luân Lý Đông Tây - Phần 1

Lang thang trên mạng thấy bài diễn văn của cụ Phan Chu Trinh tại nhà hội Việt Nam ở Sài Gòn, đêm 19.11.1925 mà giật mình, xót xa cho dân tộc đã bỏ lỡ cơ hội chỉnh sửa chính mình. 89 năm đã qua đi mà xem ra lời dạy của cụ vẫn còn như mới với chúng ta hôm  nay. Tự nghĩ 89 năm sau liệu con cháu đọc bài này có cảm giác như tôi không nhỉ? Xin chia sẻ cùng các bạn...



Thưa các anh em đồng bào!
Anh em đồng bào thấy tôi là người tuổi tác, ở lâu năm bên Pháp về, anh em đồng bào có lòng quá yêu, nhường cho tôi bước đầu lên diễn đàn nhà hội “Việt Nam” ta đây, để tỏ ý kiến là hy vọng của tôi đối với xã hội Việt Nam ta từ ấy đến giờ, thì tôi rất lấy làm cảm tạ vô cùng.