Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

TRỞ RA QUẢNG NINH



Chưa đến Quảng Ninh trời đã mưa
Gió giật từng cơn dập cành dừa
Người người trốn bão ta ra ngắm
Chỉ thấy đường lầy phố vắng thưa


Gió bão mịt mùng đón chúng tôi
Tuần Châu lặng lẽ dưới mưa rơi
Biển động ghe buồn neo trong vịnh
Cảnh vắng không người đến dạo chơi



Chẳng được ra khơi ta ghé thăm
Huyện đảo Vân Đồn viện Trúc Lâm
Ngôi chùa kỳ vỹ trông ra biển
Vóc dáng đang xây đẹp xứng tầm



Sóng nước mênh mông, đảo chập trùng
Tiên cảnh là đây vịnh Hạ Long
Thiên Cung mở hội chưng thạch nhũ
Gà Chọi vươn mình nhá cựa lông
Khi vui hưởng ngoạn, leo hang đảo
Lúc buồn thư giãn, ngắm kỳ công
Bàn tay tạo hóa đang tô vẽ
Bức tranh sơn thủy giữa trời đông



Hạ Long đẹp say lòng... Du khách không thể không lặng mình trước vẻ thiên nhiên kỳ vỹ. Chị Hường, vợ anh Hầu, cũng tức cảnh tặng anh em Cao Thắng bài thơ lục bát dưới đây:

Vào trong hang động Thiên Cung
Long Lân Qui Phụng lung tung bốn bề
Giọt buồn rót xuống lê thê
Hồn ta xao động đê mê thẩn thờ
Hải âu chao lượn điểm tô
Hạ Long gợn sóng nhập nhô cánh buồm
Núi non mờ ảo trong sương
Làm cho du khách vấn vương cõi lòng
Lênh đênh trên vịnh Hạ Long
Gío đưa nhè nhẹ nghe lòng lâng lâng
Bốn phương khách đến dừng chân
Mãi nhìn cảnh đẹp bâng khuâng quên về
Trần Thị Minh Hường


NĐH-VTH

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

TIẾN TỚI SAPA






Đáp chuyến tàu đêm đến Lào Cai
Mờ mịt thấy chi suốt đường dài
Xuống ga mới biết miền cực bắc
Phố lớn người đông chẳng kém ai





Sapa giữa núi đá gập ghềnh
Thị trấn đèo heo đứng chênh vênh
Đất nghèo nhưng cảm lòng du khách
Xanh sạch nguyên sơ nét hữu tình






Một sớm mờ sương đến Sapa
Hàm Rồng lên mãi cám cảnh già
Núi đá vườn lan đường uốn lượn
Cố mãi rồi ra biết sức ta






Cổng trời nhìn xuống rộng bao la
Tít dưới sâu kia phố với nhà
Ngước lên sừng sững bờ thành núi
Đẹp quá mây trời đất nước ta






Giải lụa vắt ngang giữa đỉnh trời
Thác Bạc trải mình trước chúng tôi
Xa kia đỉnh núi Phan Xì Pắng
Ần hiện qua hàng lớp mây trôi




Chiều về lành lạnh nướng cơm lam
Gà bản, heo rừng bên bếp than
Một lẩu cá hồi nghi ngút khói
Ôn lại ngày qua với bạn vàng
NĐH - VTH

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

TÌM VỀ HÀ NỘI 2

Thương nhớ ngàn năm đất Thăng Long
Văn hoá còn ghi giống Lạc Hồng
Níu chân lữ khách hồn vương vấn
Lạc bước mang mang nỗi nhớ mong

Uy nghi đường bệ đáng bậc thầy
Dứt áo từ quan chẳng vướng lây
Con cháu ngàn năm còn ngưỡng mộ
Hương thơm mong mãi tỏa từ đây

Ngôi chùa biểu tượng của Thăng Long
Một Cột còn đâu với bê tông
Nhân sĩ Bắc Hà sao chẳng thấy
Thử ngắm mà xem có đau lòng?

Kim Ngưu văng vẳng tiếng tụng kinh
Vắng khách thập phương viếng cảnh đình
Tìm mãi trâu đồng đâu chẳng thấy
Đến để rồi đi chẳng vướng tình

Phủ thờ Mẫu Mẹ nức tiếng thiêng
Thiên hạ đua nhau đến vay tiền
Sắm lễ khấn xin nhiều tài lộc
Cho mãi đầy thêm cái túi riêng

Hồ Tây phẳng lặng rộng mênh mông
Dõi mắt tìm đâu bóng Song Cầm
Quanh hồ thiên hạ đua nhau sống
Cảnh cũ còn đây hồn trống không

Trấn Quốc ghi công Đức Thánh Trần
Tấp nập khói hương rộn tiếng chân
Chen chúc rì rầm lời khấn nguyện
Được mấy người xin để an dân
NĐH - VTH

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

TÌM VỀ HÀ NỘI 1

Hà Nội một chiều bốn chúng tôi
Ở tận phương Nam lúc cuối đời
Tìm về đất tổ lòng hứng khởi
Mong thấy tương lai sớm rạng ngời


Đền Lừ nghe tiếng gió thu êm
Mặt hồ vắng lặng thiếu bóng chim
Dõi theo nguồn cội mong tìm kiế́m
Một chút tin yêu thoả nỗi niềm


Hà Nội vẫn còn ở trong tim
Nhắc nhở đau thương và hy vọng
Rồi đây sẽ bừng lên sức sống
Thỏa ước bao năm cả nước tìm

   
Hà Nội một ngày sớm tinh khôi
Xanh ngát Hồ Gươm bóng mây trời
Ngọc Sơn mờ khuất sau làn nước
Thê Húc mầu son rộn tiếng người

 
Di tích hàng đầu đất Thăng Long
Văn Miếu là đây giữa trời Đông
Cổng chào hai cửa cân tài đức
Bia đá ngàn năm định nghiã công
Thiên Quang, giếng ngọc soi tâm hướng
Văn Các, lầu son luyện thi phong
Nêu cao phẩm trọng nền Nho giáo
Đại học ngàn xưa của núi sông
NĐH - VTH

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

CHÂN LÝ

"Mẹ ơi, chân lý là chi?"
Cười cười mẹ hỏi, làm gì hở con?
Con đem hỏi cán bộ phường
Gật đầu, chú nói là đường Đảng ta
Đem thưa lại với các cha
- Chân lý là đạo Chúa Cha trên trời
Ghé chùa, thỉnh ý thầy tôi
- Nam mô, ảo vọng để rồi khổ đau...
Hỏi anh thương lái hoạt đầu
- Chân lý là cách kiếm sao nhiều tiền
Vô trường hỏi các giáo viên
- Chân lý là học, là tìm cho ra
Lân la hỏi các chuyên gia
- Chỉ có khoa học mới là chính danh
Đêm nằm nghĩ quẩn, nghĩ quanh
Cái gì là lý, là chân hả trời?
VTH

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Trái Trứng Cá Tôi Yêu

Người Việt Nam ở lứa tuổi tụi mình chắc ai cũng biết cây trứng cá. Trái trứng cá ngọt lịm nhưng bên trong thì đầy hột chi chít - ghét nhất là khi ăn nó phải nhả vỏ, vì vỏ của trái cây trứng cá dai, nhai không được, chát và lạt lẻo vô cùng.

Bây giờ ở quê mình cây trứng cá được trồng nhiều dọc theo đường về miền tây, ở các quán cà phê lề đường để che bóng mát và những chủ quán cà phê này thường mắc võng cho khách thập phương ghé lại uống nước và nghỉ ngơi. Còn ở Sài Gòn thì không còn nhìn thấy nữa.


Xuân Lan là một người vô cùng thích trái trứng cá. Nhớ hồi mới ra trường về Bình Hòa làm, trên đường đi xuống nhà sứ bên tay phải có cây trứng cá. Xuân Lan và Bích Ngọc hay ra hái trứng cá ăn, trái vừa hòm hòm chín cũng bị hái vì sợ để chín cũng không được tới tay mình (35 giặc phá CT5 về đó mà). Những trái trên cao leo lên hái không được, thọc không xong mới chịu bó tay nhìn. Mỗi lần hái được rửa xong là vào nhai nhồm nhoàm ngon lắm. Các bạn CT5 lúc đó chắc nhớ nhà máy trong thời điểm đó đang xây dựng và có một nhóm thợ hồ làm vòng vòng nhà sứ và tụ sứ không?

Có một bửa tụi mình sửa soạn sẵn sàng chờ chuông báo để ra về thì nghe tin có một người leo cây trứng cá bị té. Người đó là anh chàng thợ hồ. Nghe mọi người xôn xao la lên nhưng mà may quá người bị thương không nặng lắm! Lát chuông reo tụi mình tất bật ra về, chỉ để lại một chút thương cảm.

Hôm sau không thấy người đó đi làm, nhưng cũng không có gì ầm ĩ và cũng không quen biết gì để đi thăm. Qua ngày hôm sau thấy anh chàng này đi làm, giờ nghỉ ăn trưa anh chạy lại bên Xuân Lan nói:
- Thấy Xuân Lan thích ăn trứng cá mình leo lên định hái cho Xuân Lan mà cây trứng cá dòn quá gẫy cành làm mình té, rốt cuộc không hái được trái nào. Để lần sau mình sẽ tìm cây khác hái cho Xuân Lan.

Vậy đó, con người có cái duyên vô hình. Cả cuộc đời mình trong cả tuổi thơ mới lớn, cũng tha thiết thầm thích vài anh chàng mà người đó không hay biết, rồi cũng để lại phía sau mình những tình cảm vu vơ của người khác âm thầm mang đến mình cũng không để tâm. Nếu mọi thứ xảy ra và hài lòng theo ý muốn của mình thì có lẻ cuộc đời này trở nên nhàm chán vì nó không còn hỉ nộ ái ố hoặc là vui buồn yêu thương hay hờn giận nữa thì nhạt nhẻo chết nhỉ!? Vậy chắc phải nói là “theo tình thì tình chạy, chạy tình thì tình theo”.

Cám ơn câu chuyện về cây trứng cá trên trang blog của anh Hiệp và các sư huynh T4 cho em được trút ra một nổi bứt rứt âm ỉ từ lâu cho đến bây giờ em cũng không nhớ anh chàng này tên gì và hình dáng ra sao? Cám ơn cho một lần Xuân Lan được trân trọng chỉ biết nói vậy thôi! Và thanks for reading hén.
Xuân Lan

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

QUÊ TÔI

Thuở còn thơ trốn học tắm ao
Theo lũ trẻ cưỡi trâu bắt dế
Đường làng quê thênh thang bước nhỏ
Quên giờ về kẻng đổ trường tan
Me tìm được hai hàng mắt ướt...


Rồi chinh chiến Mậu Thân bỏ lớp
Đường đào lên trồng cọc, cắm chông
Bom cầy xới đồng không trâu, dế
Ao bỗng đỏ tanh mùi u uế
Quê đã nghèo thêm khổ, buồn đau
Gạt nước mắt cắt nhau lên phố
Sống thành đô thương nhớ ngậ̣m câm
Mấy mươi năm quê cũ mịt mùng
Tìm lại được ao đồng đã mất!
VTH