Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

GIẢI VIẾT TRUYỆN TIẾP SỨC

Có ai ngờ việc tổ chức giải Viết Truyện Tiếp Sức lại gian nan đến thế! Lẽ ra giải đã được tổ chức hồi tháng 10 nhưng tôi và anh Hầu đã lên lịch chờ đi Xuyên Việt. Các bạn CT5 đành dời lại ngày để chờ anh em tôi về. Khi anh em tôi về và chọ̣n được ngày thì bất ngờ thân mẫu của Đức Hạnh, người tổ chức giải, qua đời. Thế là các bạn CT5 quyết định dời lại lần nữa.

Giờ thì đã tháng 12 nhưng có người đề nghị nếu chờ chút nữa sẽ có thêm bạn Thức, bạn Minh từ Úc, bạn Cường từ Mỹ về tổ chức sẽ vui hơn nhưng Đức Hạnh lo lắng cuối năm bề bộn... Nào phải mình chỉ có bạn bè, mình còn có bà con, gia đình, công ty, đồng nghiệp liên hoan, ca hát Giáng Sinh nữa... Nhỡ phải hoãn lại thì sang năm mất! Thôi thì tới luôn và Đức Hạnh đã chọn trao giải lúc 12:12:12 ngày 12/12/12. Quá đẹp! Đây là giờ hoàng đạo cuối cùng bởi không còn con số nào sau số 12 nữa. Điạ điểm sẽ là nhà hàng Buffet Parkson, Lê Thánh Tôn, Quận 1.

Lối vào nhà hàng Buffet Parkson
6 giờ sáng ngày 12/12/12 tôi và anh Hầu lục tục đón xe từ Bà Rịa về Sài Gòn dự lễ. Ôi! Cái cảm giác nao nao của ngày nào đi lãnh thưởng... Chúng tôi nói rồi cười với nhau khi nhìn lại mái đầu đã bạc. Đến Sài Gòn lúc 9 giờ. Chúng tôi đi xe buýt đến nhà thờ Đức Bà rồi tà tà đi bộ đến địa điểm. Sài Gòn có lẽ đẹp hơn xưa.

Đúng 10:30 chúng tôi có mặt trước cửa Parkson hoành tráng. Anh Hầu xuýt xoa sao các bạn chọn nơi sang thế! Nhìn qua nhìn lại thấy Kim Hoa vừa đến, rồi Thoại Vân, Lệ Hằng, Chi Đàm, Đức Hạnh của CT5. Cả bọn kéo nhau lên nhà hàng ở lầu 4. Vừa chọn bàn xong thì anh Quy (anh của Kim Hương-Đăng Khôi) đến. Một lát nữa có anh Bình (12T9), Hiếu (11T6), Hùng (11T4) và Mão đến.

Khoảng 11 giờ Đức Hạnh kêu đói và đề nghị ăn trước trao giải sau vào đúng giờ hoàng đạo. Anh Hầu  đứng lên phát biểu ít lời cảm ơn các bạn bên Úc đã có lòng trao giải nhưng chính là để bạn bè có dịp gặp nhau. Tất cả vỗ tay tán thưởng.

Anh Hầu đại diện nói lời cám ơn
Sau đó, mọi người đứng lên chọn đồ ăn. Nhà hàng  này có đủ món từ ăn nguội tay cầm như bò biá, bánh xèo đến vừa ăn vừa thổi như phở, mì, hũ tíu. Ăn chơi có ốc, sò, hải sản. Tráng miệng cũng đủ thứ chè, trái cây. Chẳng ai ăn hết được nhưng tất cả các món đều ngon. Xin được giới thiệu nhà hàng này với các bạn Cao Thắng ở hải ngoại. Các bạn chọn xong về bàn, tụ thành từng nhóm, chuyện trò rôm rả. 12 giờ anh Châu (máy dụng cụ 2) đến, vừa kịp lúc để Đức Hạnh gọi đồ ăn và bia chuẩn bị cụng ly cho giờ hoàng đạo.

Mừng giải Viết Truyện Tiếp Sức
Khoảng 1 giờ chiều Chi Đàm và anh Mão có việc phải về. Có lẽ đã đủ, chúng tôi rời Parkson và kéo nhau qua Sỏi Đá uống cà phê. 3 giờ chiều chúng tôi chính thức tan hàng. Anh Hiếu có mời tôi và Hầu ghé qua anh nhậu lai rai nhưng chúng tôi xin kiếu phải về để kịp xe và để viết bài tường trình này. Trên đường về tôi nhờ anh Hầu viết bản nháp trước gởi lên rồi tôi thêm vào. 8 giờ tối anh về tới nhà báo cho tôi biết cáp nhà anh mới bị xe tải cắt đứt. Thôi thì đành ghi chép những gì mình nhớ để lên mạng cho các bạn xem. Sáng ra khu vực tôi bị cúp điện, giời ạ...

Bài này được viết trong vội vàng, không thể chờ cảm hứng bởi chúng mình chờ đợi đã qúa lâu. Tôi xin phép được nói lên lời cảm nhận là buổi trao giải, nhìn chung,  không màu mè, lê thê nhưng nhẹ nhàng thoải mái. Tiếc là không có Quỳnh Chơn và một số bạn nưã đến để được vui với anh em Cao Thắng. Cảm ơn anh Chơn đã đóng góp ý kiến xây dựng mục này và chung tay viết bài nữa. Với chúng ta Viết Truyện Tiếp Sức đã là niềm tự hào cho các bạn Cao Thắng nói chung và của các bạn Cao Thắng tại Úc nói riêng. Tự hào với tinh thần đoàn kết chung lưng, sẵn sàng đóng góp cho nhau dù chả biết mình làm được đến đâu!

Quả vậy, đây là tổ chức viết lần đầu, không kinh nghiệm, không ai lãnh đạo, nhiều người chưa viết truyện bao giờ. Chúng ta đã tham gia tự nguyện bằng tất cả nhiệt tình. Chẳng ai nghĩ đến cái giải mà chỉ nghĩ cái gì Cao Thắng muốn là làm được và chúng ta đã làm được mỹ mãn. Có lẽ các bạn Cao Thắng bên Úc cảm được niềm hạnh phúc ấy và muốn chia sẻ cảm xúc của mình. Chúng tôi hôm nay muốn gởi đến các bạn chúng tôi cũng có chung niềm hạnh phúc ấy và chứng minh với các bạn hôm nay ân tình Cao Thắng vẫn tràn đầy. Hẹn các bạn mình lại gặp nhau một ngày để giữ mãi tình thân.
VTH

5 nhận xét:

  1. Cả ngày nay ngồi trông chờ các anh dài cả cổ luôn ... Nếu không phải là lý do chính đáng thì chắc có lẻ Kim Hoa mình bỏ quên hai anh này luôn nha ...
    Cám ơn các anh có bài viết chi tiết chính xác và kịp lúc này ... Hay lắm ...

    Khá khen tất cả các anh
    Vì tình Cao Thắng đồng thanh góp lời
    Về đây tham dự tiệc mời
    Lại thêm chung sức giúp lời góp văn ...

    Một lần nửa xin cám ơn các anh nha ... Hi ... Hi ...

    Trả lờiXóa
  2. Sao em lại nói góp văn?
    Đây là bài viết nói lên tấm lòng
    Cũng đừng nói tiếng cám ơn
    Khi mình một phiá chung lưng đến giờ

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn anh cãm thông này
    Chữa dám nhận ý tình đây ấm lòng
    Để anh lên tiếng đục trong
    Về cùng một phía mới mong xum vầy

    Trả lờiXóa
  4. Mặc dù anh Hiệp nói là viết trong vội vàng nhưng mà đọc lên em thấy rất chân tình, chứa đựng rất nhiều tình cảm trong bài này, Người anh này tụi em đã đặt cho một nhiệm vụ là dọn dẹp mớ bồng bông mà tụi em "đối xữ" nhau trong câu truyện tiếp sức, rất là may là có một trang nên chuyện thừa mứa khg gây nhiều khó khăn cho anh hứng chịu (mặc dù lúc đó anh có ấm ức nàng Quỳnh Hoa bỏ chạy). Không biết sau khi kết thúc câu chuyên có làm cho anh và anh Hầu ngay cả anh Chơn nữa, bị hoảng loạn khg mà 3 anh sợ quá trốn biệt haha...

    Cứ mỗi lần có họp ở Sài Gòn anh và anh Hầu phải quảy gói xuống nghe mà thương ghê! Mai mốt các bạn ở Vn chọn địa điểm ở chính giữa con đường Sài Gòn và Bà Rịa nha vậy mới phe cho hai anh. Thôi cố gắng lên hai anh mình ơi, cứ nghĩ như mình còn trai trẻ đi hẹn hò lần đầu làm nó bằng nhiệt huyết, bằng sự run cảm của tuổi mới lớn là các anh chiến thắng. (Cái này em cũng thử trong vài lần rồi mà khg được chắc sợi dây phê của em bị đứt rồi huhu...)

    Trả lờiXóa
  5. Xuân Lan mến,
    Viết vội vàng không có nghiã là viết ẩu nhưng anh tình cảm khô khan, khó có cảm hứng để viết như em và các bạn. Anh tham gia viết truyện tiếp sức để có phong trào, để anh em quen và viết nhiều hơn. Nếu biết trước có giải chắc anh đã không tham gia nhưng khi các bạn bên Úc gởi tiền về thì đó lại khác. Nó nói lên tấm lòng với nhau. Anh cảm động với tấm lòng anh em Cao Thắng với nhau và thấy mình phải viết lên tình cảm đó và đây là cả niềm tự hào của chúng ta.

    Cảm ơn em đã nghĩ đến anh và anh Hầu ở BRVT về Sài Gòn dự giải nhưng các anh không ngại đường xa đâu. Ngày nào còn đi được, cứ đi... Bằng tất cả nhiệt huyết đấy em ạ. Dù chưa thấy chiến thắng nào nhưng rung cảm thì có. Vậy là đủ, phải không em?

    Trả lờiXóa