Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

YÊU VÀ CHẾT TRÊN ĐẤT VIỆT

Ai nói già hết yêu? Robert Podunavac là người Mỹ, chuyên gia phần mềm của một cơ quan thiết lập bản đồ các vùng biển thế giới. Ông có hơn 40 năm rảo khắp các châu lục. Năm 2001 ông đến Việt Nam, gặp và yêu cô giáo Việt. Ông theo cô về quê để xin hỏi cưới theo thông lệ dân ta và nhận ra rằng miền đất này có quá nhiều để ông yêu. Càng ngày ông càng yêu đất Việt, phong tục và người dân Việt. Ông xin được định cư và chết tại Việt Nam!

Xin được định cư và chết ở Việt Nam

Từng có hai đời vợ, vợ đầu là người Hàn Quốc khi ông tòng sự ở đó và người vợ sau là cảnh sát Mỹ. Công việc tất bật, một tháng họ gặp một lần, hẹn nhau ở quán rượu nào đó. Cha mẹ, anh ruột của bà vợ bị ung thư. Bà đau khổ, muốn tìm cái chết. Thương quá, ông cưới. Bà ta bỗng đổ bệnh nghiện rượu, say liên tục, khắp nhà chỗ nào cũng có vỏ Whisky. Ông đem giấu, bà lại đem cất vào tủ quần áo. Can không được, ông đành ly dị.

Qua Việt Nam ông gặp gia sư tiếng Việt, Lư Hà Thy Nhơn, tại Sài Gòn. Ông yêu bởi cô là giáo viên, thông minh, đời nhiều uẩn khúc nhưng rất chân thành. Cô có một đời chồng với ba đứa con. Vì khó khăn nuôi con ăn học ở quê, cô lên Sài Gòn kiếm sống. Cô không muốn tái giá nhưng Robert theo đuổi cô quá. Để thử lòng, cô đòi Robert về quê xin cha mẹ hỏi cưới và để Robert thấy cảnh khổ của dân quê, phong tục khắt khe của làng và nhất là gánh nặng ba đứa con.

Trái với suy nghĩ của cô, về quê ở Tam Lãnh, Phú Ninh, Quảng Nam Robert càng yêu cô hơn vì mảnh đất, tình người, nếp nhà, quê thói! Ông mua sắm dụng cụ cho dân làng, cuốc đất, cày ruộng với họ. Ông mê chùa, bái lạy còn hơn cả cô. Ông chuộc lại mảnh đất mà mẹ cô đã bán vì túng thiếu, xây nhà, trồng lúa, nuôi gà vịt trên đó. Ông chu cấp cho mẹ con cô. Có lẽ yêu người thì mến đất nhưng cô không còn lý do gì để từ chối tình yêu mãnh liệt của Robert. Họ cưới nhau khi Robert đã 73 tuổi, cô 41.

“Tôi đi nhiều nước, nhưng thích nhất người Việt Nam vì họ quá thân thiện. Vùng đất Tam Lãnh này quá yên bình, cây xanh nhiều. Tôi thích”. Ông trầm ngâm rồi nói tiếp rằng, ở Mỹ ông không có vợ con, lại là con út trong gia đình. Anh chị ông đã chết hết. Nếu ông chết, ai là người an ủi linh hồn ông khi con cháu ông không bao giờ nghĩ đến chuyện đó? Lại nữa, ở bên đó, chết là thiêu, đổ biển, ai giàu có thì mua đất chôn nhưng có thời hạn. Ông thì thích có mồ mả! (*)

Ước mơ được yêu và chết tại Việt Nam
Cô Nhơn đã xây sẵn mộ cho ông. Ông rất xúc động: “Tôi đến đây, thành người thân trong nhà Nhơn, cả bây giờ lẫn khi chết, gởi thân xác cho gia đình Nhơn, tôi thấy tự tin và ấm áp. Tôi đã chuẩn bị hành trình khi nhắm mắt yên thân”. Khi được hỏi “Người phụ nữ này có vai trò gì với ông ?”, ông nhìn cô tràn ngập yêu thương: “Mở mắt ra, nhìn thấy Nhơn là tôi vui, đặt hết hi vọng ở em. Có em, tôi không lo gì cả. Tôi đã hai lần cưới rồi, dự định sẽ không bao giờ lặp lại nữa, nhưng khi gặp em, mọi suy tính không ngờ đổ vỡ tan tành. Đời, ba lần thì thôi, như người Việt hay nói, phải không?”(*).

Ước mơ của ông già Robert đơn giản chỉ là được yêu và chết tại Việt Nam!

VTH
* Tư liệu trích từ Báo Việt

3 nhận xét:

  1. Yêu và khi chết,ước nguyện được chôn trên quê hương Việt Nam. Không riêng gì Robert mà còn nhiều người người nước ngoài khác, sau khi đến Việt Nam sống làm việc. Sao thế? Chắc chắn họ yêu tính cách phong tục con người Việt,phong cảnh đất nước Việt Nam, chớ không phải vì Việt Nam giàu ,tiên tiến đem lại cho họ cuộc sống đầy đủ.
    Hôm ngày 10 tháng 6 vừa qua TS Nishimura Masnari nhà khảo cổ người Nhật, đã tử nạn do tai nạn giao thông theo nguyện ước của ông , cha mẹ, vợ ông đã an táng ông ở nghĩa trang xã Kim Lan, Gia Lâm Hà Nội bên bờ sông Hồng nơi ông từng gắn bó.
    Đất nước chúng ta còn nghèo, đầy rẫy tệ nạn, nhưng vẫn có những con người để chúng ta tự hào như em Nguyễn văn Nam hy sinh tính mạng cứu năm em học sinh đuối nước, việc anh Nguyễn hữu Hiệp cởi áo phao cho thai phụ trong vụ chìm Cano ở Cần Giờ, hay người cha ăn ở trong ống cống suốt ngày bươn chãi ở Hà nội kiếm tiền cho con ăn học và người con trai không phụ lòng cha đã đổ thủ khoa vào trường Y Hà Nội trong đợt thi tuyển vừa rồi...Đất nước chúng ta trãi dài từ Nam ra Bắc ở đâu phong cảnh cũng hữu tình.
    Đất nước nào cũng có mặt xấu tốt, các nước phát triển chế độ phúc lợi an sinh xã hôi họ tốt hơn ta, nhưng tình người? Các bạn còn nhớ Mỹ làm ngơ để Trung Quốc chiêm quần đảo Trường Sa của Việt Nam khi đó là bạn của họ. Các cường quốc họ chi tiền viện trợ cho các nước nghèo, nhưng luôn gây bất ổn chính trị các nước đó để họ nghèo thêm . Tôi chưa thấy một đất nước nào giúp một đất nước khác mà không mưu cầu lợi ích cho đất nước mình.
    Một người ở đất nước xa lạ, nhưng họ yêu Việt Nam đến thế. Chúng ta là người Viêt Nam dòng máu trong mỗi chúng ta do tổ tiên Viêt Nam bao đời truyền lại,sống trên mãnh đất cha ông đã đổ bao mồ hôi, xương máu tạo nên tại sao chúng ta không yêu quý đồng bào đất nước của ta ?
    Đất nước chúng ta còn nhiều chuyện để nói, nhưng là người Việt chúng ta không góp phần xây dựng để xã hội tốt đẹp hơn,chắc chẳng có thế lực nào giúp ta được .

    Nhiễu đều phủ lấy giá gương
    Người trong một nước phải thương nhau cùng
    Việt Nam là đất nước chung
    Cố giữ sông núi vùng trời của ta .





    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đồng ý với Hầu. Đất nước nào cũng có mặt tốt xấu nhưng chúng ta là ai? Ở đâu? Thấy cái xấu, chúng ta làm gì cho nó hết xấu? Nếu chỉ nói đến những điều xấu mà chẳng làm được gì hoặc đổ lỗi cho ai đó thì theo tôi, đó là nói xấu vô trách nhiệm. Tệ mạt hơn nữa, đó là phá hoại! Nỡ lòng nào chúng ta làm thế?

      Là người Việt, hãy yêu dân mình, nước mình. Càng nghèo khổ, càng thương hơn, có trách nhiệm nhiều hơn. Chúng mình may mắn trong tầng lớp có điều kiện, hãy nói và làm những gì cho dân ta bớt khổ, nước ta bớt nghèo. Nếu không làm được, hãy nói về những cái hay, cái đẹp cho đời bớt khổ, cho người thêm vui, sống đời đáng sống!

      Xóa
  2. Chợt nhớ ngày xưa mình cũng từng mơ ước:

    Bên em tôi sẽ dựng gia trang
    Một túp lều tranh giữa thôn làng
    Vui với đàn trâu, làn mây trắng
    Bạn cùng ao cá, ánh trăng vàng...

    Thật tình cờ đó cũng là mơ ước của Robert! Có khác chăng là Robert người Mỹ nhưng ông ta cảm được cái đẹp của người, của trời và của đất nơi đây.

    Trả lờiXóa