
Nơi chúng mình trao nhau những kỷ niệm dấu yêu tưởng chừng như đã mất...
Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011
Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011
Nhớ Các Thầy Ngày Ấy
Chiều 19/10/2011 nhận được email Cường Đoàn (CA, USA), cho 2 địa chỉ website cựu học sinh Cao Thắng ở Úc và Mỹ. Vừa mon men vào xem, thông tin đầu tiên tôi nhận được: thầy Phan Nhất Hùng qua đời. Không gặp được thầy sau năm 12T3 (nk 75-76), vẫn tưởng Thầy đã định cư nước ngoài, vì đôi lúc gặp lại bạn cũ hỏi thăm, nào ai biết tin. Đến lạ! Thế mà sau 35 năm, nhận được tin thì Thầy đã qua đời, vừa hỏa táng xong hôm trước (18/10/2011. Mất ngày 15/10/2011)! Đó là người thầy khả kính trong những năm học Cao Thắng, cả trong đời học sinh của tôi.
Năm ấy, các bác Hiệp, Độ, Hùng đen, Cẩn, Hầu, Quang Dũng, Phúc Đại, …...... đã chuyển ra học ngoài hay bươn chải với đời. Tôi với các bác Cường Đoàn, Ngôn, Minh Nguyễn, Lăng, ... còn đấy, nhưng bị xé ra ở 2 lớp khác nhau. Đa phần 11T4 lên 12T4, loe ngoe vài đứa như tôi, Đạt Cường, Chí, Đẩu, Sáng, Lâm,... về 12T3.
Hai lớp T3 và T4 học trên lầu dãy nhà dọc, cách nhau một lối lên cầu thang và một phòng học nhỏ xoay ngang. Trong lớp bước ra, qua một hành lang, cửa sổ trông xuống sân bóng chuyền. T3 nửa sân bên ông Cao Thắng, T4 phía lầu đồng hồ. Tôi vẫn nhớ các bậc thang gỗ, nền gạch tàu của dãy phòng học ngày ấy đã mòn vẹt như thế nào!
Thầy Hùng người tầm thước, phong thái ung dung tự tại. Khuôn mặt tròn phúc hậu, miệng lúc nào cũng tươi tắn. Mái tóc đã muối tiêu bồng bềnh (hóa ra lúc ấy Thầy chưa đến 40!). Đôi mắt trong vui, hiền từ sau cặp kính cận. Dáng đi nhẹ nhàng chậm rãi, bước hơi cao chân như sợ vương tơ tóc. Những hôm se lạnh thầy khoác thêm chiếc áo len đan ba lỗ sậm màu . Thầy dạy giải tích. Tôi vẫn nhớ mãi chất giọng bắc, trầm trầm của Thầy:
"….. Bây giờ thầy hỏi cả lớp. ...."
Nghe sao ấm lạ!
Chữ Thầy gọn đẹp, rõ ràng, đều đặn của người quen viết stencil để quay roneo lúc đó. Chuẩn hơn nét chữ anh Nguyễn Công Khanh 12T5 (nk74-75) trong các tài liệu lưu hành nội bộ của khối học tập bấy giờ.
Làm việc nhiều với phấn, giẻ lau trên bảng, nhưng lúc nào trông Thầy cũng sạch sẽ, tinh tươm, nhẹ nhàng như người nhàn du …. Mọi việc như đã vào khuôn, được sắp xếp cả rồi. Chẳng bao giờ nghe Thầy kể lể hay ta thán gì trong những năm nhiều khó khăn biến động ấy. Học trò có tám chuyện gì Thầy cũng chỉ cười nhẹ, thật tươi rồi kéo cả lớp trở về bài học.
Rảnh rỗi, lúc cả lớp mải làm kiểm tra hay sửa bài, Thầy ra đứng tựa cửa sổ, khoanh tay trầm tư. Hè năm cuối ấy, tán phượng từ khoảnh sân cờ, vươn sát đến bên ngoài cửa sổ, khoe sắc hoa thắm đỏ …… Trông mà nẫu ruột.
…………………………………………………………………..
Hôm nay, nhìn di ảnh Thầy, trông vẫn cứ như xưa. Nhẹ nhàng và điềm nhiên tự tại, chỉ mái tóc điểm trắng màu thời gian. Mọi việc chắc cũng đã được Thầy sắp xếp cả rồi, nhẹ nhàng như không.
Thầy Chu Trung Hưng dạy Địa lớp 10 những buổi ở “mật khu”. Dáng người thấp, tròn trịa, nhất là cái bụng, nhưng lại đi đứng rất nhanh! Cứ thấy Thầy trên bục giảng, thỉnh thoảng nhón gót một cái, xoay trái, xoay phải gọn tưng, mà tôi chóng cả mặt. Cứ lo Thầy trợt chân, ngã ra đấy! Nghe nói Thầy là sĩ quan pháo binh biệt phái. Quân đội mà!
Thầy có nước da trắng hồng, khuôn mặt tròn trĩnh. Chân mày dài cong, treo cặp kính cận dày cui. Mái tóc mỏng đen mượt.Tôi vẫn nhớ Thầy giảng say sưa thế nào về các phép chiếu Mercator, Robinson …để vẽ bản đồ.
Một hôm vừa bước vào lớp, giận đỏ mặt, chắc vì vừa nghe cậu học sinh lếu láo nào gọi lén Thầy dưới sân. Thầy hỏi:
“ Các anh có biết Astroboy là ai không? ”
Lớp mình ngồi im thin thít không dám trả lời, thừa biết rằng đấy là tên một nhân vật tưởng tượng trong phim hoạt hình, mà lũ học trò ngổ ngáo gán cho Thầy
- Astroboy là bố của lũ cao bồi đấy !
Suốt bài giảng hôm đó, dạy một “lũ cao bồi” nên Thầy không vui. Bọn mình cứ áy náy nhìn nhau mãi.
…………………………………………………………………………..
Tôi cũng chỉ mới biết tin Thầy qua đời (10/07/2011) gần đây, qua mạng !
Cảm ơn các anh chị cựu học sinh CT đã qui tụ, sớm đại diện cho chúng tôi, thông tin tổ chức thăm viếng, tri ân các Thầy Cô hằng năm.
Cầu mong các Thầy sớm về cõi phúc.
Mai Quốc Hùng
Năm ấy, các bác Hiệp, Độ, Hùng đen, Cẩn, Hầu, Quang Dũng, Phúc Đại, …...... đã chuyển ra học ngoài hay bươn chải với đời. Tôi với các bác Cường Đoàn, Ngôn, Minh Nguyễn, Lăng, ... còn đấy, nhưng bị xé ra ở 2 lớp khác nhau. Đa phần 11T4 lên 12T4, loe ngoe vài đứa như tôi, Đạt Cường, Chí, Đẩu, Sáng, Lâm,... về 12T3.
Hai lớp T3 và T4 học trên lầu dãy nhà dọc, cách nhau một lối lên cầu thang và một phòng học nhỏ xoay ngang. Trong lớp bước ra, qua một hành lang, cửa sổ trông xuống sân bóng chuyền. T3 nửa sân bên ông Cao Thắng, T4 phía lầu đồng hồ. Tôi vẫn nhớ các bậc thang gỗ, nền gạch tàu của dãy phòng học ngày ấy đã mòn vẹt như thế nào!
Thầy Hùng người tầm thước, phong thái ung dung tự tại. Khuôn mặt tròn phúc hậu, miệng lúc nào cũng tươi tắn. Mái tóc đã muối tiêu bồng bềnh (hóa ra lúc ấy Thầy chưa đến 40!). Đôi mắt trong vui, hiền từ sau cặp kính cận. Dáng đi nhẹ nhàng chậm rãi, bước hơi cao chân như sợ vương tơ tóc. Những hôm se lạnh thầy khoác thêm chiếc áo len đan ba lỗ sậm màu . Thầy dạy giải tích. Tôi vẫn nhớ mãi chất giọng bắc, trầm trầm của Thầy:
"….. Bây giờ thầy hỏi cả lớp. ...."
Nghe sao ấm lạ!
Chữ Thầy gọn đẹp, rõ ràng, đều đặn của người quen viết stencil để quay roneo lúc đó. Chuẩn hơn nét chữ anh Nguyễn Công Khanh 12T5 (nk74-75) trong các tài liệu lưu hành nội bộ của khối học tập bấy giờ.
Làm việc nhiều với phấn, giẻ lau trên bảng, nhưng lúc nào trông Thầy cũng sạch sẽ, tinh tươm, nhẹ nhàng như người nhàn du …. Mọi việc như đã vào khuôn, được sắp xếp cả rồi. Chẳng bao giờ nghe Thầy kể lể hay ta thán gì trong những năm nhiều khó khăn biến động ấy. Học trò có tám chuyện gì Thầy cũng chỉ cười nhẹ, thật tươi rồi kéo cả lớp trở về bài học.
Rảnh rỗi, lúc cả lớp mải làm kiểm tra hay sửa bài, Thầy ra đứng tựa cửa sổ, khoanh tay trầm tư. Hè năm cuối ấy, tán phượng từ khoảnh sân cờ, vươn sát đến bên ngoài cửa sổ, khoe sắc hoa thắm đỏ …… Trông mà nẫu ruột.
…………………………………………………………………..
Hôm nay, nhìn di ảnh Thầy, trông vẫn cứ như xưa. Nhẹ nhàng và điềm nhiên tự tại, chỉ mái tóc điểm trắng màu thời gian. Mọi việc chắc cũng đã được Thầy sắp xếp cả rồi, nhẹ nhàng như không.
Thầy Chu Trung Hưng dạy Địa lớp 10 những buổi ở “mật khu”. Dáng người thấp, tròn trịa, nhất là cái bụng, nhưng lại đi đứng rất nhanh! Cứ thấy Thầy trên bục giảng, thỉnh thoảng nhón gót một cái, xoay trái, xoay phải gọn tưng, mà tôi chóng cả mặt. Cứ lo Thầy trợt chân, ngã ra đấy! Nghe nói Thầy là sĩ quan pháo binh biệt phái. Quân đội mà!
Thầy có nước da trắng hồng, khuôn mặt tròn trĩnh. Chân mày dài cong, treo cặp kính cận dày cui. Mái tóc mỏng đen mượt.Tôi vẫn nhớ Thầy giảng say sưa thế nào về các phép chiếu Mercator, Robinson …để vẽ bản đồ.
Một hôm vừa bước vào lớp, giận đỏ mặt, chắc vì vừa nghe cậu học sinh lếu láo nào gọi lén Thầy dưới sân. Thầy hỏi:
“ Các anh có biết Astroboy là ai không? ”
Lớp mình ngồi im thin thít không dám trả lời, thừa biết rằng đấy là tên một nhân vật tưởng tượng trong phim hoạt hình, mà lũ học trò ngổ ngáo gán cho Thầy
- Astroboy là bố của lũ cao bồi đấy !
Suốt bài giảng hôm đó, dạy một “lũ cao bồi” nên Thầy không vui. Bọn mình cứ áy náy nhìn nhau mãi.
…………………………………………………………………………..
Tôi cũng chỉ mới biết tin Thầy qua đời (10/07/2011) gần đây, qua mạng !
Cảm ơn các anh chị cựu học sinh CT đã qui tụ, sớm đại diện cho chúng tôi, thông tin tổ chức thăm viếng, tri ân các Thầy Cô hằng năm.
Cầu mong các Thầy sớm về cõi phúc.
Mai Quốc Hùng
Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011
ÁNH MẶT TRỜI
Vất vưởng bao năm lạc xứ người
Đăm đăm niềm nhớ mãi khôn nguôi
Bâng khuâng bất giác sầu quay quắt
Ngơ ngẩn đang tâm khóc ngậm ngùi
Một mảnh trời Âu sáng trên cao
Tăm tối hồn tôi tự thưở nào
Miệt mãi chìm sâu màn hư ảo
Bạc trắng đầu xanh mộng chiêm bao
Bão tát bể Đông ngọn sóng trồi
Hàng hàng, lớp lớp xoáy cuốn trôi
Văn minh nghiệt ngã hai dòng nước
Một chút tình quê nát tả tơi
Đau đớn nhìn chân cuộc ra đi
Thương lòng tủi hổ chí nam nhi
Tan tành ước mộng thời trai trẻ
Cay đắng tràn dâng lên mắt mi
Gắng sức tôi đi nốt cuộc đời
Tìm lại ngày xưa trong mắt môi
Yêu thương ấm áp tình bằng hữu
Lối cũ làng xưa, ánh mặt trời
23/06/1998
Đăm đăm niềm nhớ mãi khôn nguôi
Bâng khuâng bất giác sầu quay quắt
Ngơ ngẩn đang tâm khóc ngậm ngùi
Một mảnh trời Âu sáng trên cao
Tăm tối hồn tôi tự thưở nào
Miệt mãi chìm sâu màn hư ảo
Bạc trắng đầu xanh mộng chiêm bao
Bão tát bể Đông ngọn sóng trồi
Hàng hàng, lớp lớp xoáy cuốn trôi
Văn minh nghiệt ngã hai dòng nước
Một chút tình quê nát tả tơi
Đau đớn nhìn chân cuộc ra đi
Thương lòng tủi hổ chí nam nhi
Tan tành ước mộng thời trai trẻ
Cay đắng tràn dâng lên mắt mi
Gắng sức tôi đi nốt cuộc đời
Tìm lại ngày xưa trong mắt môi
Yêu thương ấm áp tình bằng hữu
Lối cũ làng xưa, ánh mặt trời
23/06/1998
Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011
Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010
Họp Bạn 19/12/2010
Từ trái qua: Mai Quốc Hùng, Lê Quan Hiếu, Nguyễn Đình Hầu, Đặng Quang Dũng, Lương văn Ngôn, Vũ Thế Hiệp, Đặng Trung Hưng
Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010
Một Chút Tâm Tình
Viết cho bạn bè xa gần với tất cả tâm tình hôm nay...
XUÂN QUÊ HƯƠNG
Tôi đã về đây giữa quê hương
Đã nghe xao xuyến xoáy tâm hồn
Đã thấy dạt dào dâng mí mắt
Đã biết ân tình mãi mênh mông
Xuân vẫn mơ màng dịu nắng mai
Vẫn mây đan gió cuộn hình hài
Vẫn hoa vờn bướm khoe hương sắc
Vẫn bày én lượn đón tương lai
Phố cũ người xưa vẫn quanh đây
Tiếng cười giọng nói vẫn đong đầy
Kỷ niệm ấu thơ còn in đấy
Vẫn dậy tâm hồn, vẫn ngất ngây
Mẹ già bên cửa đón chờ con
Tóc xanh đã bạc, mắt đã mòn
Vẫn chưa nguôi được niềm tin cỗi
Con mẹ trở về sáng tình son
Xuân 2007
XUÂN QUÊ HƯƠNG
Tôi đã về đây giữa quê hương
Đã nghe xao xuyến xoáy tâm hồn
Đã thấy dạt dào dâng mí mắt
Đã biết ân tình mãi mênh mông
Xuân vẫn mơ màng dịu nắng mai
Vẫn mây đan gió cuộn hình hài
Vẫn hoa vờn bướm khoe hương sắc
Vẫn bày én lượn đón tương lai
Phố cũ người xưa vẫn quanh đây
Tiếng cười giọng nói vẫn đong đầy
Kỷ niệm ấu thơ còn in đấy
Vẫn dậy tâm hồn, vẫn ngất ngây
Mẹ già bên cửa đón chờ con
Tóc xanh đã bạc, mắt đã mòn
Vẫn chưa nguôi được niềm tin cỗi
Con mẹ trở về sáng tình son
Xuân 2007
Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010
11T4
Cảm ơn Vũ Hữu Độ đã lùng trong trí nhơ,́ chép lại cho anh em bài thơ viết trên Đặc San 11T4 năm 1974. Bài thơ ấy sống mãi với anh em cho đến hôm nay. Tiếc rằng Độ nhớ thiếu hai người. Hiệp mạo muội đăng lên để ai đó trong anh em nhớ lại..
Mười một Tê bốn
Gồm băm hai anh
Anh nào cũng nhanh
Anh nào cũng láu
Đứng đầu có Báu
Biệt danh Báu Bò
Tóc dài mắt to
Tính tình dễ mến
Sau Báu là đến
Bác Trần Giao Chi
Vóc dáng nữ nhi
Nói năng nhỏ nhẹ
Kế là Hữu Chí
Biệt danh Chí sùi
Anh này kép tui
Đẹp trai hết sẩy
Anh hay cười khẩy
Là anh Cẩn sờ
Luyện Tiếu Công Phu
Bàng môn tả đạo
Anh chàng học gạo
Tên là Chí Công
Tính thì hơi ngông
Nhưng mà tốt bụng
Chú bé hoạt đông
Đích danh Đạt Cường
Bí danh Cường Con
Bóng tròn ác liệt
Một người đặc biệt
Đoàn Viết Cường Khùng
Tóc nâu hung hung
Người cao quá khổ
Còn một Cường nữa
Tục gọi Cường Đô
Bơi lội thật gồ
Vai u thịt bắp
Chàng trẻ tuổi nhất
Là Nguyễn Thành Danh
Mặt trắng mày thanh
Dáng đi yểu điệu
Kẻ sợ phái yếu
Quang Dũng đích danh
Học giỏi, hiền lành
Chàng này số một
Thủ khoa bảy mốt
Chàng Dũng họ Dương
Hiền lành dễ thương
Da đen bánh mật
Tính tình hấp tấp
Trọng Dũng nhà ta
Con người tà tà
Nhưng học cũng khá
Giọng cười ha hả
Chú Đậu Văn Duy
Tính nết lạ kỳ
Chỉ hay chơi dại
Sinh ngữ thì phải
Phúc Đại tầm sư
Học tập rất cừ
Chớ hề biếng nhác
Du lịch là bác
Văn Đẩu họ Lê
Chàng này đa thê
Có mèo dấu kỹ
Lãnh vực báo chí
Độ Cận rất hăng
Lăng xa lăng xăng
Đặc san, văn nghệ
Thơ mới phải kể
Đến chú Hải Sùi
Người thật chịu chơi
Dáng dấp nghệ sỡi
Quảng Nam hay cãi
Là cậu Đình Hầu
Cằm đã có râu
Biết yêu rồi đấy
Thế Hiệp hết xẩy
Văn võ toàn tài
Trưởng lớp là ai?
Dạ thưa chính hắn
Miệng cười tươi tắn
Là chú Huy Hoàng
Một tay chơi đàn
Lừng danh Giao Chỉ
Đến ai đây nhỉ
À, Hùng Râu Xanh
Ăn hiền ở lành
Tu nhân tích đức
Hăng hái hết sức
Là Lâm Thanh Hùng
Vui vẻ trẻ trung
Lo việc xã hội
Đầu xanh vô tội
Là Đặng Trung Khanh
Hippy trứ danh
Nói năng hoạt bát
Dáng người mập mạp
Béo tốt phương phi
Chi Lăng rất chì
Nhưng tính dễ dãi
Hồ Quảng thì phải
Kể đến chú Lâm
Chuyên môn nghịch ngầm
Lại hay vẽ bậy
Cụ Lương trông thấy
Ai cũng phải cười
Nghe ngài nói vui
Không cười không được
...(mất một người)
Xin đừng khi dễ
Chí Nghĩa lù đù
Học hành lu bù
Quanh năm suốt tháng
Nếu ai láng cháng
Gặp phải chàng Ngôn
Sức khoẻ kinh hồn
Là tiêu tùng sớm
Cái người ghê gớm
Nhất ở lớp tôi
Chàng Nguyên đây rồi
To cao như Mẽo
Vốn tay kỳ bẽo
Là chú Tế Thần
Người cao lênh khênh
Miệng cười toe toét
Bây giờ sau bét
Là tên Thành Đen
Râu ria tèm lem
Nhất định không cạo
Ba mươi hai đứa ở lớp tôi
Đứa thì ít nói, đứa hay cười
Chung quy tất cả đều vui tính
Học hành chăm chỉ lại chịu chơi
Mười một Tê bốn
Gồm băm hai anh
Anh nào cũng nhanh
Anh nào cũng láu
Đứng đầu có Báu
Biệt danh Báu Bò
Tóc dài mắt to
Tính tình dễ mến
Sau Báu là đến
Bác Trần Giao Chi
Vóc dáng nữ nhi
Nói năng nhỏ nhẹ
Kế là Hữu Chí
Biệt danh Chí sùi
Anh này kép tui
Đẹp trai hết sẩy
Anh hay cười khẩy
Là anh Cẩn sờ
Luyện Tiếu Công Phu
Bàng môn tả đạo
Anh chàng học gạo
Tên là Chí Công
Tính thì hơi ngông
Nhưng mà tốt bụng
Chú bé hoạt đông
Đích danh Đạt Cường
Bí danh Cường Con
Bóng tròn ác liệt
Một người đặc biệt
Đoàn Viết Cường Khùng
Tóc nâu hung hung
Người cao quá khổ
Còn một Cường nữa
Tục gọi Cường Đô
Bơi lội thật gồ
Vai u thịt bắp
Chàng trẻ tuổi nhất
Là Nguyễn Thành Danh
Mặt trắng mày thanh
Dáng đi yểu điệu
Kẻ sợ phái yếu
Quang Dũng đích danh
Học giỏi, hiền lành
Chàng này số một
Thủ khoa bảy mốt
Chàng Dũng họ Dương
Hiền lành dễ thương
Da đen bánh mật
Tính tình hấp tấp
Trọng Dũng nhà ta
Con người tà tà
Nhưng học cũng khá
Giọng cười ha hả
Chú Đậu Văn Duy
Tính nết lạ kỳ
Chỉ hay chơi dại
Sinh ngữ thì phải
Phúc Đại tầm sư
Học tập rất cừ
Chớ hề biếng nhác
Du lịch là bác
Văn Đẩu họ Lê
Chàng này đa thê
Có mèo dấu kỹ
Lãnh vực báo chí
Độ Cận rất hăng
Lăng xa lăng xăng
Đặc san, văn nghệ
Thơ mới phải kể
Đến chú Hải Sùi
Người thật chịu chơi
Dáng dấp nghệ sỡi
Quảng Nam hay cãi
Là cậu Đình Hầu
Cằm đã có râu
Biết yêu rồi đấy
Thế Hiệp hết xẩy
Văn võ toàn tài
Trưởng lớp là ai?
Dạ thưa chính hắn
Miệng cười tươi tắn
Là chú Huy Hoàng
Một tay chơi đàn
Lừng danh Giao Chỉ
Đến ai đây nhỉ
À, Hùng Râu Xanh
Ăn hiền ở lành
Tu nhân tích đức
Hăng hái hết sức
Là Lâm Thanh Hùng
Vui vẻ trẻ trung
Lo việc xã hội
Đầu xanh vô tội
Là Đặng Trung Khanh
Hippy trứ danh
Nói năng hoạt bát
Dáng người mập mạp
Béo tốt phương phi
Chi Lăng rất chì
Nhưng tính dễ dãi
Hồ Quảng thì phải
Kể đến chú Lâm
Chuyên môn nghịch ngầm
Lại hay vẽ bậy
Cụ Lương trông thấy
Ai cũng phải cười
Nghe ngài nói vui
Không cười không được
...(mất một người)
Xin đừng khi dễ
Chí Nghĩa lù đù
Học hành lu bù
Quanh năm suốt tháng
Nếu ai láng cháng
Gặp phải chàng Ngôn
Sức khoẻ kinh hồn
Là tiêu tùng sớm
Cái người ghê gớm
Nhất ở lớp tôi
Chàng Nguyên đây rồi
To cao như Mẽo
Vốn tay kỳ bẽo
Là chú Tế Thần
Người cao lênh khênh
Miệng cười toe toét
Bây giờ sau bét
Là tên Thành Đen
Râu ria tèm lem
Nhất định không cạo
Ba mươi hai đứa ở lớp tôi
Đứa thì ít nói, đứa hay cười
Chung quy tất cả đều vui tính
Học hành chăm chỉ lại chịu chơi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)