Xin thông báo cùng các bạn, như mọi năm nhóm cựu học sinh khóa 1970 -1975 sẽ tổ chức buổi Lễ Tri Ân Thầy Cô Xuân Quý Tỵ vào ngày thứ bảy 16-2-2013 (tức mùng 7 Tết Quý Tỵ) lúc 8 giờ 30 sáng tại Nhà Hàng 241, số 45 Phạm Viết Chánh (Quận 1).
Để biết thêm chi tiết về buổi lễ này các bạn có thể liên lạc trực tiếp với các anh:
- Trần Đình Đức (ĐT: 090 816 3945/ email: ctyduchoa@yahoo.com.vn)
- Đỗ Thọ Bình (ĐT: 090 371 6588/ email: dothobinh@yahoo.com.vn)
- Nguyễn Văn Châu (ĐT: 097 211 8899)
VTH
Nơi chúng mình trao nhau những kỷ niệm dấu yêu tưởng chừng như đã mất...
Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013
Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013
NHỮNG CÁI TÊ CẦN CÓ?
Ở đời có nhiều cái tê - không phải tê đê mê mà là chữ T - chúng ta cần có. T là chữ bắt đầu của tình, tiền, tài, tâm, tầm, toan tính... Ban Toán của chúng mình bắt đầu bằng chữ T. Trí thức cũng bắt đầu bằng chữ T. Tức tối hay thanh thản, tê tái hay thích thú đều tê cả. Mời bạn góp ý những cái T cần có cho năm Tị này.
VTH
VTH
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013
ĐOÀN VIẾT CƯỜNG TẠI VIỆT NAM
Bạn bè không thể quên Đoàn Viết Cường và Đoàn Viết Cường cũng không hề quên bạn bè. Không còn ai trong gia đình ở lại Việt Nam nhưng anh vẫn về. Về để thấy quê hương và để thăm bạn bè! Chỉ có hai tuần lễ ở Việt Nam song Cường đã đến tận nhà thăm từng người bạn. Chí tình đến vậy. Ai đó ngày xưa gọi anh là Cường “khủng” tôi không rõ tại sao. Hôm nay tôi biết và các bạn biết... Cường khủng thật!
Cường đến ở nhà tôi ba ngày nên tôi có dịp quan sát anh kỹ hơn. Già và yếu hơn xưa nhưng tính tình không đổi, trước sau như nhất hiền hoà, vui vẻ, thích ứng với mọi hoàn cảnh, dù mang trong người bịnh tiểu đường và lúc nào cũng phải kè kè bên mình một bịch thuốc.
Biết rằng chúng mình đều già và sức khoẻ đang xuống dần nhưng tôi vẫn lo và thương cho Cường. Thế hệ chúng ta không may mắn nhưng với tất cả cố gắng và tấm lòng, chúng ta đã vượt lên và có nhau hôm nay. Cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với Cường trong năm mới. Tôi tin anh xứng đáng được như vậy.
VTH
Tại nhà Lăng – Độ, Cường, Ngôn, Lăng |
Tại nhà Hầu – Cường, Hầu, Hiệp, Độ |
Tại nhà Hiệp – Độ, Cường, Hầu, Hiệp |
Cường đến ở nhà tôi ba ngày nên tôi có dịp quan sát anh kỹ hơn. Già và yếu hơn xưa nhưng tính tình không đổi, trước sau như nhất hiền hoà, vui vẻ, thích ứng với mọi hoàn cảnh, dù mang trong người bịnh tiểu đường và lúc nào cũng phải kè kè bên mình một bịch thuốc.
Cường và Độ câu cá |
Mừng Giáng Sinh tại nhà hàng PVC - Hùng, Hiệp, Ngôn, Cường |
Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013
NĂM MỚI, TƯ DUY MỚI
Hôm nay là một ngày mới của năm mới. Nó đặc biệt hơn những ngày mới của những năm mới khác. Nó là ngày mới của một con giáp mới sau năm 2000 và đánh dấu ba con giáp chúng ta hoàn tất năm năm học tại trường Cao Thắng. Bạn vẫn nhớ cái cột mốc 1976 chứ?
Ba mươi sáu năm qua chúng ta đã làm được gì? Quá ít, phải không bạn? Ít cho mình mà còn ít hơn nữa cho xã hội. Mình có lẽ sẽ không có ba mươi sáu năm nữa để thực hiện ước mơ ở ghế nhà trường. Nếu may mắn, mình có thể có được mươi năm nữa hoặc ít hơn để kéo lại ba mươi sáu năm qua. Mình phải làm gì, bạn nhỉ?
Câu hỏi có làm chúng ta ngượng ngập nhưng không thể không được đặt ra. Có lẽ trước khi nghĩ làm gì chúng ta nên nghĩ mình phải nghĩ như thế nào. Có nghĩ đúng mới có quyết ̣định đúng và làm đúng việc, đúng nơi, đúng lúc. Cái đó tôi gọi là tư duy mới cho năm mới.
Mỗi người chúng ta có những khả năng thiên bẩm khác nhau và có hoàn cảnh, môi trường khác nhau. Mình khó có chung cái làm, cách làm nhưng vẫn có thể có chung hướng qua mỗi việc làm của chúng ta. Cái hướng đó là phát triển tối đa khả năng của mình trong mọi hoàn cảnh để gặt hái nhiều nhất cho mình và cho xã hội.
Sẽ có người nói lực bất tòng tâm và đổ cho xã hội, cho tất cả những gì xung quanh để né tránh trách nhiệm của mình. Nếu là nhà Phật thì họ đổ cho nhân duyên, nhà Nho họ đổ cho tam tài, nhà thờ họ đổ cho Ý Chúa. Ngay Nguyễn Du cũng đã kết trong Kiều:
Sẽ có người lên án tôi ngược ngạo, thách đố thiên mệnh. Không, tôi đã qua cái tuổi "ngũ thập" và có đôi chút "tri thiên mệnh". Cuộc đời cần cơ hội nhưng cơ hội đến mà chúng ta không có khả năng, không chuẩn bị khả năng của mình thì cơ hội đó cũng sẽ qua đi uổng phí. Cơ hội là cái ngoài vòng tay và mình chỉ có thể đợi nó. Khả năng là cái trong vòng tay và mình có thể tạo được. Hãy trau dồi bản lĩnh của mình, quên đi cái tư duy cũ kỹ - đổ cho hoàn cảnh, nhân duyên, xã hội - và chuẩn bị sẵn sàng tài năng của mình, cho nó có đất sống khi cơ hội đến.
Chúc các bạn có tư duy mới để sống vui vẻ, mạnh mẽ từ sức khoẻ đến tinh thần và đón nhận những ngày mới của năm mới với tất cả tin yêu, thành đạt.
VTH
Lầu Đồng Hồ trường THKT Cao Thắng |
Ba mươi sáu năm qua chúng ta đã làm được gì? Quá ít, phải không bạn? Ít cho mình mà còn ít hơn nữa cho xã hội. Mình có lẽ sẽ không có ba mươi sáu năm nữa để thực hiện ước mơ ở ghế nhà trường. Nếu may mắn, mình có thể có được mươi năm nữa hoặc ít hơn để kéo lại ba mươi sáu năm qua. Mình phải làm gì, bạn nhỉ?
Câu hỏi có làm chúng ta ngượng ngập nhưng không thể không được đặt ra. Có lẽ trước khi nghĩ làm gì chúng ta nên nghĩ mình phải nghĩ như thế nào. Có nghĩ đúng mới có quyết ̣định đúng và làm đúng việc, đúng nơi, đúng lúc. Cái đó tôi gọi là tư duy mới cho năm mới.
Mỗi người chúng ta có những khả năng thiên bẩm khác nhau và có hoàn cảnh, môi trường khác nhau. Mình khó có chung cái làm, cách làm nhưng vẫn có thể có chung hướng qua mỗi việc làm của chúng ta. Cái hướng đó là phát triển tối đa khả năng của mình trong mọi hoàn cảnh để gặt hái nhiều nhất cho mình và cho xã hội.
Sẽ có người nói lực bất tòng tâm và đổ cho xã hội, cho tất cả những gì xung quanh để né tránh trách nhiệm của mình. Nếu là nhà Phật thì họ đổ cho nhân duyên, nhà Nho họ đổ cho tam tài, nhà thờ họ đổ cho Ý Chúa. Ngay Nguyễn Du cũng đã kết trong Kiều:
Ngẫm hay muôn sự tại Trời
Trời sinh đã bắt làm người có thân...
để rồi buông mình cho số phận. Khi buông mình, chúng ta sẽ không có đích để đi và khi không có đích để đi thì đường nào chúng ta đi cũng đều đến đích! Đích đó không phải của ta vì ta đã không chọn. Đích đó không đúng như ta muốn bởi ta đã không vận dụng khả năng của mình, đã không mở mắt nhìn đường mình đi. Đừng đổ cho Trời, cho Phật, cho Thời Thế nữa.
Sẽ có người lên án tôi ngược ngạo, thách đố thiên mệnh. Không, tôi đã qua cái tuổi "ngũ thập" và có đôi chút "tri thiên mệnh". Cuộc đời cần cơ hội nhưng cơ hội đến mà chúng ta không có khả năng, không chuẩn bị khả năng của mình thì cơ hội đó cũng sẽ qua đi uổng phí. Cơ hội là cái ngoài vòng tay và mình chỉ có thể đợi nó. Khả năng là cái trong vòng tay và mình có thể tạo được. Hãy trau dồi bản lĩnh của mình, quên đi cái tư duy cũ kỹ - đổ cho hoàn cảnh, nhân duyên, xã hội - và chuẩn bị sẵn sàng tài năng của mình, cho nó có đất sống khi cơ hội đến.
Đón Năm Mới - Cơ Hội Mới |
VTH
Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012
CẤT CÁNH ĐẠI BÀNG
Tuổi Trẻ Cuối Tuần số ra ngày 9/12/2012 có bài viết "Muốn con thành đại bàng, phải hất chúng xuống vực" để nói lên phương cách phải làm thế nào “sống sót” trong một thế giới có quá nhiều “đồ chơi”. Tôi xin được trích một đoạn sau đây:
Đại bàng con khi đã đủ lớn thường được chim mẹ dẫn đến những hẻm vực sâu. Bài học bay đầu tiên là cú hất của chim mẹ để những đôi cánh bé nhỏ phải đập liên hồi chống chọi lại những cú rơi tự do xuống vực thẳm. 20% đại bàng con đã chết do không vượt qua được thử thách này, nhưng mỗi năm đại bàng mẹ vẫn đẩy con mình xuống những hẻm núi. Không vượt qua được những cú đập cánh đầu đời, đại bàng con không thể trở thành biểu tượng của sự dũng mãnh mà chúng ta đang thấy ngày nay. Đó là sự thật về những con đại bàng - loài vật kiêu hãnh, luôn ngự trên những đỉnh núi cheo leo, khắc nghiệt gió và tuyết.
Khi tôi kể chuyện đó cho một anh bạn, anh ta cười nói rằng chỉ có thằng điên mới hất con xuống vực! Tôi không nghĩ anh ta sai ở đây nhưng anh ta sai khi kỳ vọng con mình sẽ là đại bàng. Anh không chịu cho con làm chim sẻ nhưng anh đã bao bọc cho con tất cả từ bé đến nay. Bây giờ cháu đã trên hai mươi tuổi nhưng vẫn được bao bọc ấm êm. Ngay chính anh ta, buồn phiền vì không leo được đến đỉnh mơ ước nhưng chẳng bao giờ dám dấn thân...
Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm. Ở phương Tây người ta tổng kết, rút tiả kinh nghiệm cho toàn năm và chọn mục tiêu cho năm mới. Chúng ta cũng nên nhìn lại và tự xét mình và con mình đã là đại bàng chưa? Nếu chưa, mình có dám làm đại bàng - kiêu hãnh, luôn ngự trên những đỉnh núi cheo leo, khắc nghiệt gió và tuyết - đó không? Từ đó, chọn cho năm mới một quyết tâm mới đúng với mình và con mình. Phải không bạn?
VTH
Đại bàng con khi đã đủ lớn thường được chim mẹ dẫn đến những hẻm vực sâu. Bài học bay đầu tiên là cú hất của chim mẹ để những đôi cánh bé nhỏ phải đập liên hồi chống chọi lại những cú rơi tự do xuống vực thẳm. 20% đại bàng con đã chết do không vượt qua được thử thách này, nhưng mỗi năm đại bàng mẹ vẫn đẩy con mình xuống những hẻm núi. Không vượt qua được những cú đập cánh đầu đời, đại bàng con không thể trở thành biểu tượng của sự dũng mãnh mà chúng ta đang thấy ngày nay. Đó là sự thật về những con đại bàng - loài vật kiêu hãnh, luôn ngự trên những đỉnh núi cheo leo, khắc nghiệt gió và tuyết.
Khi tôi kể chuyện đó cho một anh bạn, anh ta cười nói rằng chỉ có thằng điên mới hất con xuống vực! Tôi không nghĩ anh ta sai ở đây nhưng anh ta sai khi kỳ vọng con mình sẽ là đại bàng. Anh không chịu cho con làm chim sẻ nhưng anh đã bao bọc cho con tất cả từ bé đến nay. Bây giờ cháu đã trên hai mươi tuổi nhưng vẫn được bao bọc ấm êm. Ngay chính anh ta, buồn phiền vì không leo được đến đỉnh mơ ước nhưng chẳng bao giờ dám dấn thân...
Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm. Ở phương Tây người ta tổng kết, rút tiả kinh nghiệm cho toàn năm và chọn mục tiêu cho năm mới. Chúng ta cũng nên nhìn lại và tự xét mình và con mình đã là đại bàng chưa? Nếu chưa, mình có dám làm đại bàng - kiêu hãnh, luôn ngự trên những đỉnh núi cheo leo, khắc nghiệt gió và tuyết - đó không? Từ đó, chọn cho năm mới một quyết tâm mới đúng với mình và con mình. Phải không bạn?
VTH
Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012
GIẢI VIẾT TRUYỆN TIẾP SỨC
Có ai ngờ việc tổ chức giải Viết Truyện Tiếp Sức lại gian nan đến thế! Lẽ ra giải đã được tổ chức hồi tháng 10 nhưng tôi và anh Hầu đã lên lịch chờ đi Xuyên Việt. Các bạn CT5 đành dời lại ngày để chờ anh em tôi về. Khi anh em tôi về và chọ̣n được ngày thì bất ngờ thân mẫu của Đức Hạnh, người tổ chức giải, qua đời. Thế là các bạn CT5 quyết định dời lại lần nữa.
Giờ thì đã tháng 12 nhưng có người đề nghị nếu chờ chút nữa sẽ có thêm bạn Thức, bạn Minh từ Úc, bạn Cường từ Mỹ về tổ chức sẽ vui hơn nhưng Đức Hạnh lo lắng cuối năm bề bộn... Nào phải mình chỉ có bạn bè, mình còn có bà con, gia đình, công ty, đồng nghiệp liên hoan, ca hát Giáng Sinh nữa... Nhỡ phải hoãn lại thì sang năm mất! Thôi thì tới luôn và Đức Hạnh đã chọn trao giải lúc 12:12:12 ngày 12/12/12. Quá đẹp! Đây là giờ hoàng đạo cuối cùng bởi không còn con số nào sau số 12 nữa. Điạ điểm sẽ là nhà hàng Buffet Parkson, Lê Thánh Tôn, Quận 1.
6 giờ sáng ngày 12/12/12 tôi và anh Hầu lục tục đón xe từ Bà Rịa về Sài Gòn dự lễ. Ôi! Cái cảm giác nao nao của ngày nào đi lãnh thưởng... Chúng tôi nói rồi cười với nhau khi nhìn lại mái đầu đã bạc. Đến Sài Gòn lúc 9 giờ. Chúng tôi đi xe buýt đến nhà thờ Đức Bà rồi tà tà đi bộ đến địa điểm. Sài Gòn có lẽ đẹp hơn xưa.
Đúng 10:30 chúng tôi có mặt trước cửa Parkson hoành tráng. Anh Hầu xuýt xoa sao các bạn chọn nơi sang thế! Nhìn qua nhìn lại thấy Kim Hoa vừa đến, rồi Thoại Vân, Lệ Hằng, Chi Đàm, Đức Hạnh của CT5. Cả bọn kéo nhau lên nhà hàng ở lầu 4. Vừa chọn bàn xong thì anh Quy (anh của Kim Hương-Đăng Khôi) đến. Một lát nữa có anh Bình (12T9), Hiếu (11T6), Hùng (11T4) và Mão đến.
Khoảng 11 giờ Đức Hạnh kêu đói và đề nghị ăn trước trao giải sau vào đúng giờ hoàng đạo. Anh Hầu đứng lên phát biểu ít lời cảm ơn các bạn bên Úc đã có lòng trao giải nhưng chính là để bạn bè có dịp gặp nhau. Tất cả vỗ tay tán thưởng.
Sau đó, mọi người đứng lên chọn đồ ăn. Nhà hàng này có đủ món từ ăn nguội tay cầm như bò biá, bánh xèo đến vừa ăn vừa thổi như phở, mì, hũ tíu. Ăn chơi có ốc, sò, hải sản. Tráng miệng cũng đủ thứ chè, trái cây. Chẳng ai ăn hết được nhưng tất cả các món đều ngon. Xin được giới thiệu nhà hàng này với các bạn Cao Thắng ở hải ngoại. Các bạn chọn xong về bàn, tụ thành từng nhóm, chuyện trò rôm rả. 12 giờ anh Châu (máy dụng cụ 2) đến, vừa kịp lúc để Đức Hạnh gọi đồ ăn và bia chuẩn bị cụng ly cho giờ hoàng đạo.
Khoảng 1 giờ chiều Chi Đàm và anh Mão có việc phải về. Có lẽ đã đủ, chúng tôi rời Parkson và kéo nhau qua Sỏi Đá uống cà phê. 3 giờ chiều chúng tôi chính thức tan hàng. Anh Hiếu có mời tôi và Hầu ghé qua anh nhậu lai rai nhưng chúng tôi xin kiếu phải về để kịp xe và để viết bài tường trình này. Trên đường về tôi nhờ anh Hầu viết bản nháp trước gởi lên rồi tôi thêm vào. 8 giờ tối anh về tới nhà báo cho tôi biết cáp nhà anh mới bị xe tải cắt đứt. Thôi thì đành ghi chép những gì mình nhớ để lên mạng cho các bạn xem. Sáng ra khu vực tôi bị cúp điện, giời ạ...
Bài này được viết trong vội vàng, không thể chờ cảm hứng bởi chúng mình chờ đợi đã qúa lâu. Tôi xin phép được nói lên lời cảm nhận là buổi trao giải, nhìn chung, không màu mè, lê thê nhưng nhẹ nhàng thoải mái. Tiếc là không có Quỳnh Chơn và một số bạn nưã đến để được vui với anh em Cao Thắng. Cảm ơn anh Chơn đã đóng góp ý kiến xây dựng mục này và chung tay viết bài nữa. Với chúng ta Viết Truyện Tiếp Sức đã là niềm tự hào cho các bạn Cao Thắng nói chung và của các bạn Cao Thắng tại Úc nói riêng. Tự hào với tinh thần đoàn kết chung lưng, sẵn sàng đóng góp cho nhau dù chả biết mình làm được đến đâu!
Quả vậy, đây là tổ chức viết lần đầu, không kinh nghiệm, không ai lãnh đạo, nhiều người chưa viết truyện bao giờ. Chúng ta đã tham gia tự nguyện bằng tất cả nhiệt tình. Chẳng ai nghĩ đến cái giải mà chỉ nghĩ cái gì Cao Thắng muốn là làm được và chúng ta đã làm được mỹ mãn. Có lẽ các bạn Cao Thắng bên Úc cảm được niềm hạnh phúc ấy và muốn chia sẻ cảm xúc của mình. Chúng tôi hôm nay muốn gởi đến các bạn chúng tôi cũng có chung niềm hạnh phúc ấy và chứng minh với các bạn hôm nay ân tình Cao Thắng vẫn tràn đầy. Hẹn các bạn mình lại gặp nhau một ngày để giữ mãi tình thân.
VTH
Giờ thì đã tháng 12 nhưng có người đề nghị nếu chờ chút nữa sẽ có thêm bạn Thức, bạn Minh từ Úc, bạn Cường từ Mỹ về tổ chức sẽ vui hơn nhưng Đức Hạnh lo lắng cuối năm bề bộn... Nào phải mình chỉ có bạn bè, mình còn có bà con, gia đình, công ty, đồng nghiệp liên hoan, ca hát Giáng Sinh nữa... Nhỡ phải hoãn lại thì sang năm mất! Thôi thì tới luôn và Đức Hạnh đã chọn trao giải lúc 12:12:12 ngày 12/12/12. Quá đẹp! Đây là giờ hoàng đạo cuối cùng bởi không còn con số nào sau số 12 nữa. Điạ điểm sẽ là nhà hàng Buffet Parkson, Lê Thánh Tôn, Quận 1.
Lối vào nhà hàng Buffet Parkson |
Đúng 10:30 chúng tôi có mặt trước cửa Parkson hoành tráng. Anh Hầu xuýt xoa sao các bạn chọn nơi sang thế! Nhìn qua nhìn lại thấy Kim Hoa vừa đến, rồi Thoại Vân, Lệ Hằng, Chi Đàm, Đức Hạnh của CT5. Cả bọn kéo nhau lên nhà hàng ở lầu 4. Vừa chọn bàn xong thì anh Quy (anh của Kim Hương-Đăng Khôi) đến. Một lát nữa có anh Bình (12T9), Hiếu (11T6), Hùng (11T4) và Mão đến.
Khoảng 11 giờ Đức Hạnh kêu đói và đề nghị ăn trước trao giải sau vào đúng giờ hoàng đạo. Anh Hầu đứng lên phát biểu ít lời cảm ơn các bạn bên Úc đã có lòng trao giải nhưng chính là để bạn bè có dịp gặp nhau. Tất cả vỗ tay tán thưởng.
Anh Hầu đại diện nói lời cám ơn |
Mừng giải Viết Truyện Tiếp Sức |
Bài này được viết trong vội vàng, không thể chờ cảm hứng bởi chúng mình chờ đợi đã qúa lâu. Tôi xin phép được nói lên lời cảm nhận là buổi trao giải, nhìn chung, không màu mè, lê thê nhưng nhẹ nhàng thoải mái. Tiếc là không có Quỳnh Chơn và một số bạn nưã đến để được vui với anh em Cao Thắng. Cảm ơn anh Chơn đã đóng góp ý kiến xây dựng mục này và chung tay viết bài nữa. Với chúng ta Viết Truyện Tiếp Sức đã là niềm tự hào cho các bạn Cao Thắng nói chung và của các bạn Cao Thắng tại Úc nói riêng. Tự hào với tinh thần đoàn kết chung lưng, sẵn sàng đóng góp cho nhau dù chả biết mình làm được đến đâu!
Quả vậy, đây là tổ chức viết lần đầu, không kinh nghiệm, không ai lãnh đạo, nhiều người chưa viết truyện bao giờ. Chúng ta đã tham gia tự nguyện bằng tất cả nhiệt tình. Chẳng ai nghĩ đến cái giải mà chỉ nghĩ cái gì Cao Thắng muốn là làm được và chúng ta đã làm được mỹ mãn. Có lẽ các bạn Cao Thắng bên Úc cảm được niềm hạnh phúc ấy và muốn chia sẻ cảm xúc của mình. Chúng tôi hôm nay muốn gởi đến các bạn chúng tôi cũng có chung niềm hạnh phúc ấy và chứng minh với các bạn hôm nay ân tình Cao Thắng vẫn tràn đầy. Hẹn các bạn mình lại gặp nhau một ngày để giữ mãi tình thân.
VTH
Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012
MỪNG GIÁNG SINH
Nằm trong máng cỏ chịu cơ hàn
Cho tôi thấy lại niềm hy vọng
Để bạn tìm ra nghiã bình an
Trời cao rạng rỡ ngàn tinh tú
Đất rộng chan hoà vạn ánh quang
Lung linh hợp nhất lời giao chúc
Tin yêu đẹp mãi cánh chim ngàn
Tin yêu đẹp mãi cánh chim ngàn
VTH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)