Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Dấu Chấm Than

         Gần đây có nhiều người chết , những cái chết được nhiều người biết đến như một sự kiện .
         Mà tụi mình thì đã qua đỉnh dốc của cuộc đời , cũng đủ để thấm với Nguyễn tất Nhiên :
                       ....
                       Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
                       Mỗi cuộc chết có một hình thức khác....
         Mình loay hoay được vài câu , mong được các bạn chia sẻ :
              
                Dấu chấm than
          Không ai chọn được cửa sinh ra ( * )
          ( Cũng chẳng ai chọn được ngày để chết )
          Mỗi một đời người , chết là chấm hết
          Một cuộc sinh tồn , thiện - ác đan xen

                Đại nhân kia - Rồi cũng xuống đất đen
                Các kiểu chết - Cũng cùng về cát bụi
                Bia mộ , tượng đài... nhiều trò rắc rối
                Thơm là thơm - và thối cũng nghìn năm
             
          Chết thì thôi - Sao không thế mà nằm ?
          Còn gắng đem theo giấc mơ hoành tráng
          Chết là xong ! Thôi rồi một mạng
          Dẫu hàng vạn người đưa , hay chẳng một cành hoa

                 Câu nói còn kia - Hùm chết để da ....
                 Nếu chẳng lưu phương - cũng đừng nên lưu xú
                 Có giấc mơ nào ? Cả đời luôn ấp ủ
                 Cũng chẳng còn mong - Việc bại hay thành

          Có còn chăng ? Là một chút tự danh
          Công và tội , do đời sau chiêm nghiệm
          ( Ôi tội và công , tiêu chuẩn nào đo đếm...
           Đảo ngược lẫn nhau , ôi khái niệm mỗi thời )

                Và cuối cùng là tôi tự hỏi tôi
                Sẽ còn làm được gì , trước khi chấm hết
                Và ai quanh mình , làm gì khi chưa chết
                Để chết rồi , còn để lại dấu chấm than .

                            VHĐ
                                                        ( * :  Võ văn Kiệt )

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Tìm Nhau


Bạn bè chung lớp có mấy thằng
Tìm nhau họp lại hỏi lăng nhăng
Vợ chồng con cái cười hay khóc?
Sức khoẻ tiền tài được hay quăng?
Hỏi là hỏi vậy lo sao được...
Nghe là nghe thế có mần răng!
Cố vui sẻ bớt niềm tâm sự
Nay mai biết nữa có còn chăng?
VTH

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Mưa Tây Nguyên

Bạn bè gọi tôi hỏi sao lâu quá không có bài gì mới. Ừ nhỉ, cũng đã cả tháng nay tôi không viết mà cũng chẳng có ai viết cả. Mình không viết thì hỏi ai, bạn nhỉ? Vì vậy, tôi đang viết đây mà thật lòng chẳng biết viết gì... Thôi thì đầu nghĩ đến đâu, tay viết đến đó. Nếu ai có trách tôi viết không đầu, không đuôi thì mong bạn ấy thông cảm đây là cố gắng lấp khoảng trống bài vở hôm nay nhé!

Trước hết tôi tự hỏi sao mình không viết được cả tháng nay. Lý do thì nhiều nhưng chính là tại bận (ai chả thế!) và vì trời! Sao lại vì trời? Vì trời mưa bạn ạ. Trời mưa nên người buồn, phố buồn như tôi đã viết trong bài Thành Phố Buồn ấy. Chả phải Nguyễn Du đã nói người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ sao? Buồn thì không có hứng để viết mà viết không có hứng thì ý rời rạc, chữ lộn xộn... Nghĩ đâm ngán không muốn viết và làm khổ người đọc!

 Sài Gòn mưa ngâu
Vũng Tầu mưa bão
Ôi sao ảo não
Đi đâu cũng rầu!
Tôi quyết định đưa vợ đi Tây Nguyên thăm bạn bè. Đi để đổi gió, quên sầu. Lên Đắk Nông trời lại mưa tầm tã, ghé Ban Mê mưa rỉ rả suốt ngày... Qua Nha Trang trời cũng mưa ròng rã, xuống Cam Ranh mưa xối xả thâu đêm... Chuyến đi dự định hai tuần rút lại bốn ngày toàn ăn với nhậu, ca hát cho quên trời, quên đất! Chả đi đâu ra ngoài được cả. Chính vì về sớm nên tôi có giờ rảnh viết cho anh em. Có bài viết hôm nay cũng là nhờ trời đấy. Trời mưa trên Tây Nguyên, bạn ạ!

Viết đến đây thì nhận ra bài cũng đã đủ dài mà lòng cũng vơi bớt tâm sự với bạn bè. Tôi xin được tạm dừng ở đây và chọn tựa đề cho bài viết... Gọi là gì bạn nhỉ?  Mưa Tây Nguyên nhé!
VTH

PS: Một vài tấm hình kỷ niệm trên Tây Nguyên chia sẻ với các bạn...
Nhà thờ Đắk Nông  
Đêm văn nghệ gia đình
Bà cụ đã 82 nhảy tango với con gái

Ngã 6 Ban Mê Thuật

Nâng ly hội ngộ

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Đặc San Cao Thắng 76

Đặc San Cao Thắng 76
Như thông báo, bài vở cho Đặc San đã được khóa sổ ngày 15/10/2013 và sẽ được in ra để lưu hành trong nội bộ thân hữu.

Vì bài vở có nhiều hơn dự kiến, Đặc San đã được chia thành hai tập và ngày phát hành được dự trù vào thứ năm 31/10/2013. Trong khi chờ đợi bản in, các bạn có thể xem tuyển tập điện tử bằng cách bấm vào link dưới đây:
  1. Quê Hương và Tuổi Trẻ
  2. Lao Xao Tuổi Chớm Già
VTH

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Thành Phố Buồn...

Mấy bữa rày mây mù không nắng
Thành phố buồn phố vắng người thưa
Trời buồn buồn quá đổ mưa
Ta buồn lấn lá đợi mưa dứt sầu!

Mưa cuối mùa ào ào không ngớt
Đường Sài Gòn ngập nước đến hông
Xe nằm la liệt chất chồng
Làm sao đợi nữa... lội sông mà về!

Lối lần về lê thê thấp thỏm
Biết chỗ nào lỗ cống hố mương?
Chỗ nào cây đổ dây vương?
Chỗ nào hầm mở vô thường đợi ta?

Gần đến nhà tưởng là đã khoẻ
Nước tràn lên chảy rẽ quá sân
Vội vàng xắn áo, xắn quần
Kiếm thùng tát nước tát dần cho vơi...

Trời cứ thế lệ rơi không dứt
Mặc ta đây búc xúc từng giờ
Phố buồn buồn chẳng như xưa...
Người buồn buồn giữa cơn mưa Sài Gòn!
VTH

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

BIẾT YÊU KHI NÀO

Nhớ thuở khi tôi học vỡ lòng
Có lẽ lúc vừa tuổi lên năm
Buổi đầu đến lớp xa xưa ấy
Gặp một cô em cũng vỡ lòng

Thoạt nhìn cô bé tự nhiên thương
Về nhà hình bóng mãi vấn vương
Nếu không gặp mặt là nhung nhớ
Dù chẳng biết gì chuyện yêu đương

Vào lớp nhiều khi len lén nhìn
Cái gì cô ấy cũng quá xinh
Làm cho loạn nhịp tim non dại
Có biết đâu tôi đã vướng tình

Cũng nhớ cũng chờ cũng đợi mong
Hình bóng cô em kín ở lòng
Mỗi lần nhớ lại sao thương quá
Yêu khờ yêu dại tuổi trắng trong
                              NĐH

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Khi Yêu Đừng Hỏi Tại Sao

Bao năm rồi? Mấy chục năm rồi nhỉ?
Ánh trăng đêm rằm chinh phục ta đây
Mang ta về tâm trạng thuở thơ ngây
Phút giây ngày đó đâu? Nào ai biết!

Buổi đầu rụt rè hằn sâu tiếng sét
Chân theo người khi nhịp đập liên hồi
Tim vụn vỡ da diết mãi không thôi
Tình huống ấy vô tình hay cố tạo?

Lâng lâng mắt sáng đi tìm khúc dạo
Ta sẵn sàng nô lệ chết vì người
Mơ hình bóng ai trong giấc ngủ vùi
Hỏi tại sao đành lặng câm không biết

Xin đừng hỏi vì sao, vì sao hết
Cuộc sống ta đang xáo trộn từng ngày
Khoảnh khắc cô đơn tan biến mất ngay
Len lén nhìn sâu khối tình khờ dại

Đánh mất mình như không còn tồn tại
Giữa trời mênh mông trơ trọi riêng xa
Có lẽ người là khoảng lặng trong ta
Và yêu không biện minh hay lý giải

Khi yêu xin đừng hỏi tại sao phải...
Ta yêu người luôn yêu mãi, thế thôi!

NTKH  CT5