Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

ÁNH MẶT TRỜI

Vất vưởng bao năm lạc xứ người
Đăm đăm niềm nhớ mãi khôn nguôi
Bâng khuâng bất giác sầu quay quắt
Ngơ ngẩn đang tâm khóc ngậm ngùi
Một mảnh trời Âu sáng trên cao
Tăm tối hồn tôi tự thưở nào
Miệt mãi chìm sâu màn hư ảo
Bạc trắng đầu xanh mộng chiêm bao
Bão tát bể Đông ngọn sóng trồi
Hàng hàng, lớp lớp xoáy cuốn trôi
Văn minh nghiệt ngã hai dòng nước
Một chút tình quê nát tả tơi
Đau đớn nhìn chân cuộc ra đi
Thương lòng tủi hổ chí nam nhi
Tan tành ước mộng thời trai trẻ
Cay đắng tràn dâng lên mắt mi
Gắng sức tôi đi nốt cuộc đời
Tìm lại ngày xưa trong mắt môi
Yêu thương ấm áp tình bằng hữu
Lối cũ làng xưa, ánh mặt trời
23/06/1998

1 nhận xét:

  1. Vịnh theo thơ bạn ...
    Bài thơ bạn viết đã trôi qua ...
    Bây giờ đọc lại còn vương vấn
    Nổi sầu quay quắt ở trong tâm
    Thương thân ngày ầy tủi khóc thầm
    Mảnh trời Âu khiến lòng lo lắng ...
    Bật tỉnh hồn tôi cố níu theo ...
    Sống lại tình trần đầy hư ảo
    Bỏ qua uẩn khúc tuổi thanh xuân
    Sóng to gió lớn không làm nản
    Cuốn bỏ phăng đi lớp sóng trồi
    Phô trương nghiệt ngã đôi bờ nước
    Tỉnh sống trong ta nổi nhớ nhà
    Ra đi nhìn lại trời non nước
    Thương cảnh quê nhà nhớ bóng tre
    Tan đi mộng ước thời trai trẻ
    Dâng tràn nổi nhớ ướt đôi mi
    Khiến tâm buông thả theo chiều nhớ
    Cho lòng thanh thản bước tôi đi
    Trong tiếng thương yêu tình bằng hửu
    Mặt trời soi sáng mở lối đi ...

    Trả lờiXóa