Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

LÀ THI SĨ...

Từng đọc và rất thích thơ của Xuân Diệu, tôi cho rằng làm thơ phải lãng mạn nhưng tình cờ đọc bài thơ dưới đây của Trường Chinh tôi cảm thấy mình đã quên mất sức mạnh ý nghĩa của thơ ca. Xin trình làng bài thơ Là Thi Sĩ để chúng mình chia sẻ...

Nếu "thi sĩ nghĩa là ru với gió,
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây",
Ðể tâm hồn treo ngược ở cành cây
Hay lả lướt đìu hiu cùng ngọn liễu;
Nếu thi sĩ nghĩa là nhăn với mếu,
Nghĩa là van Thượng đế rủ lòng thương,
Hồn bơ vơ lạc lõng ở mười phương,
Khóc rả rích như ve sầu tháng hạ;
Nếu thi sĩ vùi đầu mài miết tả
Cặp "tuyết lê" hồi hộp trước tình yêu,
Cho cuộc đời là mộng ái cao siêu,
Chìm đắm ở thương hoa và tiếc ngọc;
Nếu thi sĩ nghĩa là đem gấm vóc
Phủ lên trên xã hội đã điêu tàn,
Véo von ca cho át tiếng kêu than
Của nhân loại cần lao đang giãy giụa;

Thì bạn hỡi, một nhà thơ như rứa...
Là tai ương, chướng họa của nhân quần,
Nhọc tơ lòng mà phí cả ngày xuân
Ðể ca ngợi bất công và tàn ngược;
Uốn gối trước cường quyền và mong được
Lượm hương thừa, phấn thải để qua ngày;
Khiến loài người đắm đuối và mê say,
Sống thoi thóp dưới gông xiềng nô lệ.

Không, không được! Hỡi các nhà văn nghệ,
Các nhà thơ yêu dấu của đồng bào,
Các nhà thơ trong sạch và thanh tao,
Hoa thơm ngát trong vườn xuân đất Việt!
Là thi sĩ phải là hồn cao khiết,
Chí kiên cường và sứ mệnh cao siêu;
Ca tự do, tiến bộ với tình yêu
Yêu nhân loại, hòa bình và công lý
Cao giọng hát những bài ca chính khí
Của anh hùng đã vì nước quên mình,
Sống quang vinh mà chết cũng quang vinh,
Của Bãi Sậy, Thái-nguyên và Yên-bái...

Là thi sĩ nghĩa là theo gió mới
Tìm ý thơ trên ngọn sóng Bạch - đằng,
Ðể tâm hồn dào dạt với Chi-lăng,
Làm bất tử trận Ðống - đa oanh liệt,
Dốc cho hết cả một bầu nhiệt huyết,
Tưới tâm can đồng loại lúc tàn đông;
Thả trái tim hòa nhịp với Ðô-lương,
Với Lục-tỉnh, Bắc-sơn và Ðình-cả.
Là thi sĩ nghĩa là cao khúc họa
Cuộc đấu tranh vĩ đại của hoàn cầu
Chống hung tàn xâm lược khắp năm châu,
Trên trái đất dựng cao cờ dân chủ.
Dùng bút làm đòn chuyển xoay chế độ,
Mỗi vần thơ: bom đạn phá cường quyền,
Và lúc cần, quẳng bút lấy long tuyền
Hỡi thi sĩ! Hãy vươn mình đứng dậy!
Thời rượu nồng, đệm gấm đã qua rồi.
Thôi thôi đừng khóc gió với than mây,
Hãy nhịp bước trên con đường tiến bộ.
Dùng thi khúc mà lạnh lùng soi tỏ
Những bệnh căn xã hội đã tràn đầy;
Cùng công nông vun xới cuộc tương lai
Ðã chớm nở từ Liên-xô hùng vĩ.

Hà Nội, tháng 6-1942

12 nhận xét:

  1. Ta tráng sĩ lên đường từ buổi sớm
    Đời thênh thang không bợn chút ưu phiền
    Trăng vừa tròn nghe tiếng gọi thiêng liêng
    Ta dõng dạc xưng lời nguyền tận hiến
    Trong khói lửa ta ngại gì chinh chiến
    Giữa hoang tàn hòa quyện với niềm đau
    Xua yếu mềm xóa dấu vết tình sầu
    Dựng thành lũy dấn sâu đường tranh đấu
    Ôi! Lý tưởng nào chẳng đòi xương máu
    Giết yêu thương và diệt cả trái tim
    Ta u mê quên ngay chính thân mình
    Xây thù hận đã bao năm chồng chất
    Ta choáng mặt nuối ngày xanh đã mất
    Và gục đầu nhỏ nước mắt ngu ngơ
    Là thi sĩ ta đã sống trong mơ
    Ôm lý tưởng dưới trăng mờ thổn thứ

    Trả lờiXóa
  2. Lâu lắm rồi mới nghe lại bài Dựng Lại Người Dựng Lại Nhà và thấm thía từng lời gửi gắm của nhạc sĩ họ Trịnh. Lòng bâng khuâng tự hỏi nhạc sĩ đã mơ và ta vẫn còn mơ?

    Ta cùng lên đường đi xây lại tự do
    Lòng người dân ta xưa hoang vu nay hết buồn lo
    Những sớm mai Việt Nam
    Tình ta bay theo sóng ngọn cờ
    Dựng người mới như cây sang mùa
    Người vượt tới những trời xa

    Ta cùng lên đường đi xây lại tình thương
    Lòng mẹ ta xưa kia bao la như Thái Bình Dương
    Những đứa con là sông
    Mừng hôm nay xoá hết căm hờn
    Mượn phù sa đắp trên điêu tàn
    Lòng nhân ái lên nụ hồng.

    Trả lờiXóa
  3. Chẳng dám cao sang mơ làm thi sĩ
    Thử ru hồn với gió lộng chiều thu
    Vu vơ nhìn lá rụng suốt canh thâu
    Ngồi mơ mộng trưa hè ôi nóng bức
    Hiu hiu chút gió chiều nghe rạo rực
    Thả rong hồn ru ngủ tuổi thanh xuân
    Ủy mị đắm chìm quên mất nhân thân
    Dùng ngòi bút tả tô hồng thống khổ
    Phủ thật dày tốt sơn hay tốt gỗ
    Trải văn chương che lắp nổi đoạn trường
    Vị nhân tiềm ẩn dấu mình vấn vương
    Nghệ thuật vì đời là dao hai lưỡi
    Được mất cũng đành xin đừng tức tưởi
    Muốn khiển nghệ sĩ vào khuôn khó thành
    Bâng quơ chẳng ép cãm xúc dâng nhanh
    Đúng sai tác phẫm thể hiện nghệ thuật
    Không dễ nằm trong mẫu giới hạn luật
    Đau xót hơn khi dẫn dắt sai lầm
    Vậy về đâu khi lối rẻ lặng thầm ..???

    Trả lờiXóa
  4. Bởi biết nghệ thuật vơi sầu bớt
    Giúp đời giảm stress thật là hay
    Nhân sinh vô số buồn vui
    Mổi người mổi cảnh tự đi giải sầu

    Kẻ mang tâm trạng sầu đau khổ
    Người được niềm vui cố nâng cao
    Nghệ thuật cuốn trôi lật nhào
    Niềm vui dâng lớn sầu nào cũng nguôi

    Nhìn lớp trẻ đương thời đang lớn
    Giọng hát Việt nhí sống động hay
    Tiềm năng rạng sáng mai này
    Tương lai rộng mở từng ngày lớp sau

    Còn ai mượn bút mầu viết cuội
    Chỉ là số ít thổi phồng thôi
    Hậu thế tâm ý sáng ngời
    Ngày sau được việc giúp người dân ta

    Trả lờiXóa
  5. Tôi chưa là thi sĩ
    Chỉ mới tập làm thơ
    Nhiều lúc viết vu vơ
    Mong tìm người đồng cãm

    Ghét người làm chính trị
    Nhưng chuyên đi phỉnh phờ
    Lừa những kẻ ngây thơ
    Để mưu cầu danh lợi

    Không ưa người tu sĩ
    Miệng thì tụng nam mô
    Nhưng lòng chẳng chút nào
    Thương phận người cơ nhỡ

    Sợ khi người văn sĩ
    Chuyên viết chuyện trời ơi
    Làm nhiễu loạn cuộc đời
    Đưa người vào lầm lạc

    Nếu mà được ước bạn ơi
    Ước cho tất cả mọi người quanh ta
    Trí nhân tín nghĩa hiền hòa
    Chung tay xây dựng nước nhà phồn vinh

    Trả lờiXóa
  6. Là thi sĩ ta gieo tình lai láng
    Biến niềm đau thành trăng sáng ước mơ
    Đời vẫn khổ chẳng đẹp như thơ
    Người nhẹ bước theo đường tơ ta dệt

    Là thi sĩ ta nói trời xanh biếc
    Dù trời kia không xanh hết một màu
    Ta chẳng biết trời xanh biếc từ đâu
    Nhưng ta biết đó là màu hy vọng

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Là thi sĩ ta tô hồng gió lọng
      Biến niềm riêng bi khổ bỏ sang hài
      Vẽ hàng mi đang ngấn lệ chia hai
      Mà miệng vẩn tươi cười đọng nước mắt

      Là thi sĩ ta dối lòng đang khóc
      Bâng quơ buông tình đẹp tựa giấc mơ
      Bày khung cảnh hạnh phúc thật nên thơ
      Ta làm tất khi lòng đang tan nát

      Xóa
    2. Là thi sĩ ta trải lòng chân thật
      Vì yêu người và yêu cả quê hương
      Ta thấm cái nghèo, tủi nhục, đau thương
      Và ta biết con đường dài khốn khổ

      Sống chân thật ta quyết không chối bỏ
      Cố vươn lên bằng rực rỡ tâm hồn
      Xây ước mơ dù nước mắt đang tuôn
      Xóa yếu hèn dựng niềm tin tươi sáng

      Là thi sĩ có đôi khi lãng mạn
      Bởi ta cần sức mạnh của ước mơ
      Miệng tươi cười không chỉ để vui đùa
      Mà để tỏ ta có thừa ý chí

      Xóa
    3. Là thi sĩ thả hồn mơ mộng mị
      Trên quê hương với lắm nổi bi thương
      Dân lam lũ bởi thời cuộc đoạn trường
      Nơi ta đã sống qua cái tuổi trẻ

      Thời thơ ấu tung tăng nhiều mới mẻ
      Dệt mộng mơ hoa gấm tuổi hoa niên
      Mơ đêm trăng sáng yên bình triền miên
      Mơ đồng lúa chín vàng nặng trĩu hạt

      Rồi thời cuộc khiến lầm than lưu lạc
      Nay yên bình trôi vạt trở về quê
      Đất cha ông cắt rún chôn trên đê
      Hỉ hả quê ơi ! ta vẽ cảnh đẹp

      Xóa
    4. Là thi sĩ ta dấy lòng dân Việt
      Sống tha hương mà rạng rỡ non sông
      Đời lưu lạc vẫn bừng sáng Lạc Hồng
      Mãi tự hào ai gọi ta "phản quốc"

      Ta vẫn sống với niềm đau dân tộc
      Và xót xa cho lớp trẻ hôm nay
      Tuổi già ta mất hết cuồng say
      Không còn sức để vần xoay thời thế

      Là thi sĩ ta quyết không chịu phế
      Dùng bút nghiên xây thế hệ mai sau
      Đem tài mọn mở những bước ban đầu
      Mơ một sáng nỗi đau kia tàn biến

      Xóa
    5. Là thi sĩ mang hồn dân nước Việt
      Nhìn lại bi thương trôi nổi vừa qua
      Hôm nay bừng sáng dựng xanh mái nhà
      Anh ơi !! anh đang ở quanh đâu đấy ...???

      Hướng về dân Hồng Lạc Việt mà thấy
      Hân hoan dấu giọt mồ hôi chan hòa
      Từng ngày xây lại vững vàng dân ta
      Bao lớp trẻ lớn lên theo thời đại

      Là thi sĩ bút nghiên tô chẳng ngại
      Cố vẽ ra mãnh đất lắm yêu thương
      Nung cao ý chí ta con cháu rồng
      Vẽ hoài đất nước vinh quang trẻ mãi

      Xóa
    6. Là thi sĩ cảm nỗi đau đồng loại
      Lòng băn khoăn trước cửa ải điêu linh
      Tim thoi thóp giữa hố thẳm nhân tình
      Không dám viết những hùng ca đại thắng

      Nhưng vượt lên ta phải có sức mạnh
      Tìm nơi đâu khi đất kiệt nhà tan
      Khi lòng người còn mơ ước ngoại bang
      Và lớp lớp đang kiếm đường xuất ngoại

      Ta trở về nhìn dòng người ái ngại
      Người nhìn ta thương kẻ dại ngu ngơ
      Là thi sĩ ta đang sống trong mơ
      Ôm lý tưởng dưới trăng mờ thổn thức

      Xóa