Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do

Như nhiều cha mẹ Việt Nam, các em tôi lo lắng đủ thứ cho con mình. Các em sợ con bị bạn bè lôi kéo, bỏ học rồi lêu lổng, bị tai nạn... Các em cố gắng bảo bọc con bằng tất cả tình thương của mình. Cháu tôi dù đã lớn vào đại học rồi nhưng vẫn được cha mẹ chở đi, chở về... Các em tôi tự hào với những đứa con ngoan ngoãn, chỉ biết đến trường và về nhà. Các em giận dữ, la mắng những đứa dám tự mình đến trường, tự đi với bàn bè, tự chọn lấy tương lai của mình. Các em cho rằng đây là những đứa dại dột - sướng không muốn lại muốn khổ rồi làm khổ cho cả cha mẹ!

Con chưa đủ khôn lớn đâu!

Nếu cuộc đời chỉ có cha mẹ và trường học, e cũng xong. Nhưng cuộc đời không chỉ có vậy. Các cháu rồi sẽ ra trường và phải tự tranh đấu với đời. Các em tôi sẽ không ở bên cạnh con mình để bao bọc, che chở nữa. Tôi thật sự lo cho tương lai các cháu. Đứa ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy sẽ làm được gì khi ra trường? Chúng sẽ trở thành kẻ thưa dạ, bảo vâng - những con người chỉ đáng được sai vặt! Đứa muốn độc lập thì bị cấm cản, nếu cứ theo ý mình sẽ bị cha mẹ lên án, trù dập. Các cháu phải biết cắn răng chịu đựng để rồi cũng sẽ trở thành những  người được sai vặt sau này!

Trẻ em ở phương Tây không như thế. Chúng được hưởng độc lập, tự do ngay từ bé và cha mẹ dạy  cho chúng chịu trách nhiệm với cái độc lập tự do đó. Cha mẹ chỉ cho lời khuyên, lựa chọn là của chúng. Những đứa trẻ này lớn lên và trưởng thành nhanh chóng. Các cháu tôi năm nay đã ngoài hai mươi nhưng so với những đứa trẻ phương Tây, chúng chỉ ngang với lứa tuổi mười hai, mười ba. Cha mẹ Việt Nam vì quá yêu con nên đã hại con mình và cả cháu mình nữa! Thế hệ trẻ sẽ không đủ khôn lớn để đứng trên đôi chân mình, đừng nói gì đến cạnh tranh, đương đầu với phương Tây.

Đất nước ta đã đi sau phương Tây hàng trăm năm. Với tư tưởng bảo thủ, cổ hũ đó của cha mẹ Việt Nam, cái đi sau hằng trăm năm ấy sẽ dài ra thành vô tận... Nhìn rộng hơn, bạn cũng thấy và lo cho cả dân tộc. Cha mẹ là chính quyền cũng đang yêu thương con mình như vậy. Không cho con cái độc lập tự do thì bao giờ mình mới khôn lớn được, bạn hở?
VTH

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Thông Báo Tin Buồn

Xin thông báo một tin buồn đến anh em T4. Theo anh ruột Lê Đình Thái, bạn Lê Đình Thành, tự Thành Râu, đã mất năm 2003. Vợ con bạn Thành vẫn còn ở hẻm cụt đường Kỳ Đồng. Dù muộn màng, tôi cũng xin được thay mặt anh em chia buồn cùng thân quyến và cầu mong bạn Thành hôm nay yên nghỉ nơi miền Cực Lạc.

VTH

NB: Anh em nào muốn ghé nhà Thành xin liên lạc với tôi

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

NHẬT BẢN VÀ NIỀM TỰ HÀO DÂN TỘC

Ai cũng biết Nhật Bản chẳng có tài nguyên gì, lại bị động đất liên miên. Điều đáng ngạc nhiên là những thảm họa thiên nhiên không làm người Nhật chán nản, chùn bước. Trái lại, họ càng cương quyết hơn, đã và đang vượt lên mọi khó khăn để thế giới hôm nay phải nhìn lên ngưỡng mộ. Trận động đất và sóng thần năm 2011 làm xúc động toàn thế giới. Chính dân ta cũng thấy được phần nào tinh thần kỷ luật, ý chí bất khuất và lòng yêu nước vô biên đó của từng con dân Nhật Bản.

Một người Nhật trước cảnh tan hoang sau sóng thần 2011
Theo Wikipedia, Nhật Bản có diện tích 378 ngàn km2, dân số 127 triệu và GDP năm 2011 là 6000 tỷ đô la Mỹ. Việt Nam có diện tích 330 ngàn km2, dân số 89 triệu và GDP năm 2011 là 125 tỷ đô la. Với tầm cỡ đất đai ngang ngửa nhưng ít tài nguyên hơn ta, một người Nhật tạo ra của cải hơn gấp 48 lần người Việt! Đó mới chỉ là con số có thể thấy và so được ở bên ngoài. Những cái bên trong như ý chí, tinh thần thì không thể đo được nhưng nếu có để so sánh thì chắc là sẽ thảm hại hơn nhiều...

Dân tộc nào chẳng có lòng đối với quê hương? Là người Việt có chút ít chữ nghiã, chúng ta không thể không nghẹn ngào cho quê hương mình và tự hỏi tại sao đất nước ta mãi thua người? Mà lại thua một cách tủi nhục như thế? Niềm tự hào dân tộc tôi tin rằng vẫn còn đó trong lòng mỗi chúng ta nhưng nó thật yếu ớt trước thực tế đau thương phũ phàng. Bạn nghĩ gì cho năm mới, cho thế hệ mới, cho quê hương này?
VTH

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

KHAI BÚT ĐẦU NĂM

Đầu năm khai bút chúc quê hương
Rực rỡ trời đông tựa thái dương
Chính quyền trong sạch nêu phẩm giá
Toàn dân mến mộ góp yêu thương

Đầu năm chắp bút lạy tổ tiên
Xin cho con cháu sống ngoan hiền
Kiên trung giữ vững vùng biên đảo
Quyết sức tô bồi giải đất thiêng

Đầu năm dâng bút kính thày cô
Nhàn nhã tuổi già trong ấm no
Tự hào một thuở khai tâm trí
Hãnh diện ngàn sau dựng cơ đồ

Đầu năm phóng bút chúc bạn hiền
Vui tươi, mạnh khoẻ, sướng như tiên
Con ngoan, chí lớn ươm thành trái
Vợ đảm, cơ may hái ra tiền

Đầu năm xin chúc mọi người
Yêu thương đoàn kết cho đời thêm vui
Nay xuân dân tộc về rồi
Chung tay xây dựng rạng ngời Việt Nam

NĐH-VTH

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

TIỄN BIỆT NHẠC SĨ PHẠM DUY

Hôm nay Nhạc sĩ Phạm Duy được gia đình đưa về công viên nghĩa trang Bình Dương an táng.

Từ ngày 27 tháng một,  đọc tin Nhạc sĩ Pham Duy qua đời trên báo, mặc dù ông qua đời ở tuổi 93 như vậy là hợp lẽ tự nhiên của Tạo hóa. Nhưng tiếc  đất nước mất đi một tài năng, một người yêu nước, sống chết cho quê hương, dù tuổi cao nhưng còn minh mẫn.
Tôi nhớ năm 1966 tôi học lớp Nhì ở trường làng ở Xuyên Thu ,Đức Dục Quảng Nam, tất cả học sinh chúng tôi được tập hát bài Việt Nam Việt Nam, của Nhạc Sĩ Phạm Duy,  tôi và bạn bè tập hát một cách hào hứng say mê. Thật lòng mà nói lúc đó tôi không nhớ tên tác giả, nhưng lời bài hát nhớ rất lâu và mỗi lần nghe hát lòng dâng lên cãm xúc khó tả trong lòng . Sau đó lớn lên nghe thêm các bản nhạc khác của Ông, đa số tạo cho tôi những cãm xúc buồn vui , suy tư trong cuộc sống.

Năm 2005,qua báo chí tôi được biết sau thời gian dài sống ở Hoa Kỳ, ông quyết định về sống ở Sài Gòn và xin lại Quốc tịch Việt Nam, quyết định đó làm tôi thêm kính phục cái Tâm và cái Tầm của Ông , tôi nghĩ không phải ông hài lòng với tất cả mọi việc đang diễn ra trên quê hương, nhưng  để có thể góp sức xây dựng   đất nước ông phải về sống với đất nước mà cả đời ông yêu quý . Tôi mong rằng những nhạc phẫm Việt Nam, Việt Nam, Tôi yêu tiêng nước tôi, Trường ca Con đường cái quan . ..sẽ được phổ biến để góp phần làm cho Viêt Nam tự hào và yêu đất nước mình hơn  sống có tình với những người Đồng bào ruột thịt của mình, sống có trách nhiệm với đất nước.

Tôi không rành về âm nhạc, tầm nhìn sự hiểu biết chẳng bao nhiêu, nhưng với tình cãm của mình dành cho Nhac sĩ Phạm Duy tôi viết đôi dòng cãm xúc gọi là tiển biệt Nhạc sĩ về an nghĩ nơi lòng đất mẹ.

                                                                                                                N Đ H
               

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

SỚ TÁO QUÂN QUÝ TỴ

Kính lạy Ngọc Hoàng
Thần là Táo Quân
Cao Thắng bảy sáu
Xin được báo cáo
Mọi việc năm qua
Anh em gần xa
Rất là ra sức
Tận tâm tận lực
Tô đắp mái trường
Bao nhiêu thân thương
Vẫn còn nguyên vẹn
 Trước tiên kể đến
Kỹ thuật Úc Châu
Í ới gọi nhau
Viết truyện tiếp sức
Văn tài nổi bật
Toả sang Mỹ Châu
Vừa lúc bắt đầu
Cao Thắng chấm ọc
(http://www.caothang.org)
Tổ chức họp mặt
Hai không mười ba
Tại xứ Cờ Hoa
Rất ư rôm rả
Đứng đầu tất cả
Bạn Lâm Thanh Hùng
Đặc sứ Hoài Hương
Về đây vận động
Thần phục lắm lắm
Thần xin cầu mong
Đại hội thành công
Như bạn mơ ước
Giờ Thần xin được
Kể chuyện quê nhà
Tình nghĩa thiết tha
Trong ngoài như một
Bạn bè chí cốt
Hầu, Độ, Ngôn, Lăng,
Hải, Hùng Dan, Khanh,
Hiếu, Hiệp,Cường Khủng,
Hùng Râu, Đẩu, Dũng
Gặp mặt gần đây
Nhớ thương vơi đầy
Nhớ người đã khuất
Nhớ người vắng mặt
Minh, Đại, Cẩn, Công
Báu, Chí, Cường, Lâm
Và nhiều bạn nữa... 
Thần còn phải kể
Lớp Xê Tê Năm
Xem ra còn hăng
Nhiệt tình hơn trước
Luôn luôn ra sức
Bên Đỗ Thọ Bình
Thầy Cô tri ân
Ma chay, bịnh tật...
Kể sao cho xiết
Sớ đã hơi dài
Thần xin gút-bai
Bẩm tâu, bẩm tấu!
VTH

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

MỪNG XUÂN QUÝ TỴ

Rồng đi Rắn lại trở về
Mong đem sức sống cho quê hương mình
Anh em Cao Thắng kết tình
Chung tay xây đắp rạng danh mái trường
NĐH-VTH