Nhận được tin buồn thân phụ hai bạn đồng môn Cao Thắng Đặng Trung Hưng và Đặng Trung Khanh (CT71-76) là cụ ông Đặng Tín vừa mãn phần tại Philadelphia, NJ ngày 14 tháng 12 năm 2013, hưởng thọ 87 tuổi. Tang lễ sẽ được cử hành tại Philadelphia ngày 20 tháng 12 năm 2013.
Thay mặt các bạn Cao Thắng tại Việt Nam, xin chia buồn cùng Đặng Trung Hưng - Đặng Trung Khanh cùng toàn thể gia quyến. Nguyện xin hương linh của Bác sớm siêu thoát nơi cõi vĩnh hằng.
Nơi chúng mình trao nhau những kỷ niệm dấu yêu tưởng chừng như đã mất...
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013
Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013
Một Chuyến Đi - Nhiều Suy Nghĩ
Vài hàng chia sẻ với các bạn. Tôi rất xúc động và ngưỡng mộ những con người như Phạm Nhật Vượng, thế hệ 6x tha phương cầu thực đã trở về, gầy lại tin yêu trong hoang tàn mất mát của Đất Mẹ hôm nay. Bạn nghĩ thế nào?
VTH |
Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013
Gởi CHS
Chấm hỏi thì to hơn chấm than ?
Hỡi người Quân tử thích đa đoan
Chết cho tử tế là chấm hết
Chấm hỏi dành cho cái chết " oan "
Chết uổng người cười là chấm ( sic )
Chấm chấm ... thương ôi phận lỡ làng
Câu văn chưa chấm , là chưa hết
Chấm hỏi làm gì hỏi chấm than
VHĐ (uống say gởi bạn )
Hỡi người Quân tử thích đa đoan
Chết cho tử tế là chấm hết
Chấm hỏi dành cho cái chết " oan "
Chết uổng người cười là chấm ( sic )
Chấm chấm ... thương ôi phận lỡ làng
Câu văn chưa chấm , là chưa hết
Chấm hỏi làm gì hỏi chấm than
VHĐ (uống say gởi bạn )
Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013
Họp Mặt 07/12/2013
Lâu lắm chúng mình mới gặp nhau
Tóc xanh giờ đã trắng mái đầu
Trò chuyện râm ran thời hoa gấm
Vui buồn rôm rả thuở chúc ngâu
Bức tranh thư pháp ghi dăm chữ
Sưu tập đặc san viết ít câu
Tất cả như cố gìn yêu dấu
Cho tình Cao Thắng mãi mai sau
VTH
Dấu Chấm Than
Gần đây có nhiều người chết , những cái chết được nhiều người biết đến như một sự kiện .
Mà tụi mình thì đã qua đỉnh dốc của cuộc đời , cũng đủ để thấm với Nguyễn tất Nhiên :
....
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết có một hình thức khác....
Mình loay hoay được vài câu , mong được các bạn chia sẻ :
Dấu chấm than
Không ai chọn được cửa sinh ra ( * )
( Cũng chẳng ai chọn được ngày để chết )
Mỗi một đời người , chết là chấm hết
Một cuộc sinh tồn , thiện - ác đan xen
Đại nhân kia - Rồi cũng xuống đất đen
Các kiểu chết - Cũng cùng về cát bụi
Bia mộ , tượng đài... nhiều trò rắc rối
Thơm là thơm - và thối cũng nghìn năm
Chết thì thôi - Sao không thế mà nằm ?
Còn gắng đem theo giấc mơ hoành tráng
Chết là xong ! Thôi rồi một mạng
Dẫu hàng vạn người đưa , hay chẳng một cành hoa
Câu nói còn kia - Hùm chết để da ....
Nếu chẳng lưu phương - cũng đừng nên lưu xú
Có giấc mơ nào ? Cả đời luôn ấp ủ
Cũng chẳng còn mong - Việc bại hay thành
Có còn chăng ? Là một chút tự danh
Công và tội , do đời sau chiêm nghiệm
( Ôi tội và công , tiêu chuẩn nào đo đếm...
Đảo ngược lẫn nhau , ôi khái niệm mỗi thời )
Và cuối cùng là tôi tự hỏi tôi
Sẽ còn làm được gì , trước khi chấm hết
Và ai quanh mình , làm gì khi chưa chết
Để chết rồi , còn để lại dấu chấm than .
VHĐ
( * : Võ văn Kiệt )
Mà tụi mình thì đã qua đỉnh dốc của cuộc đời , cũng đủ để thấm với Nguyễn tất Nhiên :
....
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết có một hình thức khác....
Mình loay hoay được vài câu , mong được các bạn chia sẻ :
Dấu chấm than
Không ai chọn được cửa sinh ra ( * )
( Cũng chẳng ai chọn được ngày để chết )
Mỗi một đời người , chết là chấm hết
Một cuộc sinh tồn , thiện - ác đan xen
Đại nhân kia - Rồi cũng xuống đất đen
Các kiểu chết - Cũng cùng về cát bụi
Bia mộ , tượng đài... nhiều trò rắc rối
Thơm là thơm - và thối cũng nghìn năm
Chết thì thôi - Sao không thế mà nằm ?
Còn gắng đem theo giấc mơ hoành tráng
Chết là xong ! Thôi rồi một mạng
Dẫu hàng vạn người đưa , hay chẳng một cành hoa
Câu nói còn kia - Hùm chết để da ....
Nếu chẳng lưu phương - cũng đừng nên lưu xú
Có giấc mơ nào ? Cả đời luôn ấp ủ
Cũng chẳng còn mong - Việc bại hay thành
Có còn chăng ? Là một chút tự danh
Công và tội , do đời sau chiêm nghiệm
( Ôi tội và công , tiêu chuẩn nào đo đếm...
Đảo ngược lẫn nhau , ôi khái niệm mỗi thời )
Và cuối cùng là tôi tự hỏi tôi
Sẽ còn làm được gì , trước khi chấm hết
Và ai quanh mình , làm gì khi chưa chết
Để chết rồi , còn để lại dấu chấm than .
VHĐ
( * : Võ văn Kiệt )
Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013
Tìm Nhau
Bạn bè chung lớp có mấy thằng
Tìm nhau họp lại hỏi lăng nhăng
Vợ chồng con cái cười hay khóc?
Sức khoẻ tiền tài được hay quăng?
Hỏi là hỏi vậy lo sao được...
Nghe là nghe thế có mần răng!
Cố vui sẻ bớt niềm tâm sự
Nay mai biết nữa có còn chăng?
VTH
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Mưa Tây Nguyên
Bạn bè gọi tôi hỏi sao lâu quá không có bài gì mới. Ừ nhỉ, cũng đã cả tháng nay tôi không viết mà cũng chẳng có ai viết cả. Mình không viết thì hỏi ai, bạn nhỉ? Vì vậy, tôi đang viết đây mà thật lòng chẳng biết viết gì... Thôi thì đầu nghĩ đến đâu, tay viết đến đó. Nếu ai có trách tôi viết không đầu, không đuôi thì mong bạn ấy thông cảm đây là cố gắng lấp khoảng trống bài vở hôm nay nhé!
Trước hết tôi tự hỏi sao mình không viết được cả tháng nay. Lý do thì nhiều nhưng chính là tại bận (ai chả thế!) và vì trời! Sao lại vì trời? Vì trời mưa bạn ạ. Trời mưa nên người buồn, phố buồn như tôi đã viết trong bài Thành Phố Buồn ấy. Chả phải Nguyễn Du đã nói người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ sao? Buồn thì không có hứng để viết mà viết không có hứng thì ý rời rạc, chữ lộn xộn... Nghĩ đâm ngán không muốn viết và làm khổ người đọc!
Tôi quyết định đưa vợ đi Tây Nguyên thăm bạn bè. Đi để đổi gió, quên sầu. Lên Đắk Nông trời lại mưa tầm tã, ghé Ban Mê mưa rỉ rả suốt ngày... Qua Nha Trang trời cũng mưa ròng rã, xuống Cam Ranh mưa xối xả thâu đêm... Chuyến đi dự định hai tuần rút lại bốn ngày toàn ăn với nhậu, ca hát cho quên trời, quên đất! Chả đi đâu ra ngoài được cả. Chính vì về sớm nên tôi có giờ rảnh viết cho anh em. Có bài viết hôm nay cũng là nhờ trời đấy. Trời mưa trên Tây Nguyên, bạn ạ!
Viết đến đây thì nhận ra bài cũng đã đủ dài mà lòng cũng vơi bớt tâm sự với bạn bè. Tôi xin được tạm dừng ở đây và chọn tựa đề cho bài viết... Gọi là gì bạn nhỉ? Mưa Tây Nguyên nhé!
VTH
PS: Một vài tấm hình kỷ niệm trên Tây Nguyên chia sẻ với các bạn...
Trước hết tôi tự hỏi sao mình không viết được cả tháng nay. Lý do thì nhiều nhưng chính là tại bận (ai chả thế!) và vì trời! Sao lại vì trời? Vì trời mưa bạn ạ. Trời mưa nên người buồn, phố buồn như tôi đã viết trong bài Thành Phố Buồn ấy. Chả phải Nguyễn Du đã nói người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ sao? Buồn thì không có hứng để viết mà viết không có hứng thì ý rời rạc, chữ lộn xộn... Nghĩ đâm ngán không muốn viết và làm khổ người đọc!
![]() |
Sài Gòn mưa ngâu
Vũng Tầu mưa bão
Ôi sao ảo não
Đi đâu cũng rầu!
|
Viết đến đây thì nhận ra bài cũng đã đủ dài mà lòng cũng vơi bớt tâm sự với bạn bè. Tôi xin được tạm dừng ở đây và chọn tựa đề cho bài viết... Gọi là gì bạn nhỉ? Mưa Tây Nguyên nhé!
VTH
Nhà thờ Đắk Nông |
Đêm văn nghệ gia đình |
Bà cụ đã 82 nhảy tango với con gái
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)