Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Vì sao bút chì có tẩy?

Bạn hiền ở Úc gởi lên một bài sưu tập rất hay, xin được trình anh em..
VTH

image 
Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy?
Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình?

Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta!

Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác!

Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó!

Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì!

Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình!

Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa!

Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ!

Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ!

Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm. Quan trọng là họ biết mình sai để sửa. Còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó, mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ?

Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày, lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không, nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị nhưng chiếc bánh ấy rất ngon!

Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn. Mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!

Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cực tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn?

Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé!

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

   Gởi bác Hầu & tất cả các bác khác ,

Tớ đã từng thuộc lòng các câu kinh điển sau :
       Vợ ta là người thay cha mẹ ta , nuôi nấng , uốn nắn , chỉ bảo ta .
       Vợ ta cũng chính là người thay ta , nuôi nấng , dạy dỗ , rèn cặp các con ta .
       Vợ ta cũng lại là người phải nghe , chịu đựng các hành vi tưng tửng của ta .
                 ( Tiếc con gái khôn lấy thằng chồng dại ,
                   Như bông hoa Lài  cặm ......................)
Do đó , ta phải hết lòng thương yêu , kính trọng ...vợ ta .
     Vì vậy , trước lời hiệu triệu của bác Hầu , tớ xin nhiệt liệt ủng hộ và đã thực hiện cụ thể
bằng cách :
                    Hôm nay , mùng tám tháng ba ,
                    Tôi giặt giùm bà , cái áo.....của tôi
     Rất mong các bác nhiệt tình phát huy , cổ vũ tinh thần ngày Quốc tế Phụ nữ bất diệt theo
điều kiện đang có của mình .
                         
              Đoàn Dự              

MỪNG NGÀY 8 THÁNG 3

    Hôm nay ngày 8 tháng 3, ngày để mọi người vinh danh những người mẹ chịu nhiều hy sinh, vất vả bảo bọc nuôi con khôn lớn với tấm lòng thương yêu vô bờ bến, những người vợ chịu nhiều thiệt thòi, hy sinh thú vui riêng, hết lòng cho chồng con.
    Mẹ tôi không còn . Điều tôi ray rứt là ngày mẹ còn sống sao mình không có quà tặng hay lời nói để mẹ ấm lòng nhân ngay 8 tháng 3 . Bạn tôi ơi ! Ai may mắn còn mẹ, xin đừng ngại ngùng, hãy dâng lên mẹ món quà và lời nói tri ân bạn nhé, tuổi này thời gian mẹ ở bên ta không được lâu  đâu.
     Đối với vợ thì :
                           Hôm nay tám tháng ba
                           Ngày vinh danh quý bà
                           Vợ yêu ta thiết tha
                           Ta tôn vinh vợ ta
     Các bạn may mắn có vợ hiền bên cạnh, tôi thì vợ ở xa, nhớ tặng quà vợ mình ngày 8 tháng 3 nghe bạn, tôi muốn mà có được đâu:
                            Hôm nay tám tháng ba
                            Thấy họ tặng nhau hoa
                            Chỉ gởi em tin nhắn
                            Lời chúc mừng từ xa
      Hãy thể hiện lòng thương yêu vợ bằng hành động bạn nhé, mình đang ganh tị với các bạn đang có bà xã bên cạnh:
                          Hôm nay tám tháng ba
                          Vợ tui sống xa nhà
                          Thương vợ tui chỉ gởi
                          Một nụ hôn môi xa
       Chúc tất cả Phụ Nữ trên trái đất này được hanh phúc,chúc các bạn cùng bà xã ngày 8 thang 3 vui vẻ, còn mình thì:
                          Hôm nay tám tháng ba
                          Vợ hiền lại ở xa
                          Nhà ta thêm trống vắng
                          Ôi thiệt là xót xa
                                                     N Đ H
                                   

Đi xin việc

           Đi xin việc
                                ...Dù rằng việc làm nào rồi cũng làm tao chán
                                   Nhưng ...mày có thể giúp tao xin một việc làm
                                                         Thơ VTH
     Hành Si vừa từ chùa về
     Gặp ông hành khất rủ đi ăn mày
       - Ăn mày có cái gì hay ?
       - Ăn thịt , uống rượu ? Ăn chay , uống trà ?
         Ăn mày - Ta chính là ta
         Không câu , không thúc , thật là thần tiên
         Say rồi ngủ mái tây hiên
         Tỉnh ra , không chút ưu phiền , lại đi
         Ăn mày chẳng khó khăn gì
         Tay bị , tay gậy , đủ đi ăn mày
         Kiếp trước ta đã cho vay
         Bây giờ nhận lại , của này thập phương
         Của bố thí , của cúng dường
         Tôn ông nào có khác gương ăn mày
      Nói dăm câu vội chia tay
      Hành Si ngơ ngẩn , ăn mày đã đi
      Hành Si chẳng biết nói gì
      Nhủ lòng - Mai cứ thử đi ăn mày
              VHĐ 

Cho những kỷ niệm của tôi


Thời gian đi không trở lại
Nhưng kỷ niệm nào rồi cũng quay về
Một hôm gối chăn xa lạ
Một ngày lạc giữa đời mê

Kỷ niệm vàng như áo em rực rỡ
Tung bay vàng cả phố phường
Kỷ niệm trắng tinh như giấy
Mở từng trang ngát mùi thơm

Kỷ niệm đẹp như bong bóng
Đỏ xanh đầy mộng ban đầu
Kỷ niệm nhẹ như khói thuốc
Tỏa bay , biết giạt về đâu ?

Kỷ niệm ngất ngây hạnh phúc
Ngon như trái chín trên cành
Kỷ niệm mơ hồ , yên lặng
Nhạt nhòa tĩnh vật trong tranh

Kỷ niệm dữ như sóng biển
Nhiều phen đập vỡ thuyền đời
Kỷ niệm hiền như tiếng võng
Ru người , mãi nhịp à ơi

Tôi không là gã lái buôn kỷ niệm
Mà chỉ là kẻ yêu người
Thời gian đi có bao giờ trở lại
Có về chăng ? là kỷ niệm mà thôi

        VHĐ

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Kính gởi Kim Hoa nữ sĩ

Ngày xưa đã hẳn vô duyên
Đến nay mới biết thuyền quyên rất là
Chiều ơi , nắng đã xế tà
Tiếc cho ngày ấy , ngộ mà biết nhau
Đời vô số chuyện bể dâu
Vẫn khen người ấy nặng câu ân tình
Duyên bèo nước , kiếp phù sinh
Phải chăng cái nghiệp cấu thành tự ta ? 
                   VHĐ

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Gởi Bác Hầu- 40 năm nhìn lại

Bạn ta ngày xưa đạo mạo
Trong lớp nghiêm túc nhất nhì
Chưa bao giờ bạn trốn học
Cũng không thuốc lá cà phê

Bạn ta ngày xưa chững chạc
Đồng phục luôn luôn chỉnh tề
Bài vở sẵn sàng , chuẩn bị
Chưa bao giờ nghe thầy chê

Bạn ta ngày xưa lý sự
Nhưng chưa hề lý sự cùn
Bạn luôn biết dừng đúng lúc
Đúng - nhưng không thiệt hơn

Bạn ta bao giờ cũng thế
Luôn hết lòng vì mọi người
Bạn ta thật là dễ " ghét "
Nên ta phải phục bạn thôi

Mấy mươi năm sau gặp lại
Bạn ta vẫn không khác xưa
Vẫn tấm lòng đôn hậu ấy
Ta ca ngợi cũng bằng thừa

Tấc lòng bạn ta tha thiết
Mong anh em tụ hội về
Ngày hôm nay trang Cao Thắng
Công đầu là của bạn ghi

Bạn ta đi vào "Lịch sử"
"Suối Nghệ - ngã ba Ông Hầu "
Kẻ sĩ bao người thầm ước
Có phải muốn là được đâu

     VHĐ

(Một chai rượu nghe bác Hầu , kèm mồi nhé,hi hi ...)

Chiều Minnesota nghe Duy Quang hát

Rằng xưa có người treo ấn
Lên non tìm động hoa vàng
Cát bụi phồn hoa để lại
Ngủ say bên đồi dạ lan

Tâm ơi , sao còn vọng tưởng
Nhớ xưa em chửa theo chồng
Áo xanh áo hồng em mặc
Áo hoa khoác vội mùa đông

Con chim nào buông tiếng hót
Lạc lõng bên cội hoa vàng
Tiếng cười như còn quanh quẩn
Mùi hương xưa dường chửa tan

Bên cầu xuôi dòng nước chảy
Mù xưa ướt thẫm tóc người
Có người đem thơ đổi rượu
Uống say trong chiều sương rơi

Cuồng ngâm giữa mùa hoa rụng
Người về đâu chốn hư không
Xa rồi từ mùa thu ấy
Nghìn năm khuất dấu ngựa hồng

Chiều nay có người độc ẩm
Uống mãi chờ một bóng hình
Chiều nay có người say tít
Ôm đàn chờ một vầng trăng


Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Phan tiên sinh nhã giám

Củ hành lột vỏ bao công sức
Thái nhỏ rồi cho vào chảo dầu
Dưới thì lửa đốt trên khuấy đảo
Ai hiểu cho hành nỗi đớn đau

Vừa chín thì vớt nhanh ra rổ
Thấm , ráo , không cho ngấm lại dầu
Đóng gói rồi mau cho xuất xưởng
Ai biết hành đi đâu - về đâu ?

Hành phi cũng là hành si đó
Cũng là một đời đi lang thang
Khác nhau chăng có là âm cuối
Cho kẻ loay hoay chuyện lỡ làng

       Hành Si thủ bút

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Tự Bạch


Xuân tàm đáo tử ti phương tận (1)
Có gã suốt đời lạc bến mê
Dại , khôn, thất thểu xa xe ngựa
Phải , trái , hoang mang lấp nẻo về
Bước đến cửa thiền , tâm còn đục
Đốn ngộ , cười buồn , giũ áo , đi
Kinh kệ chửa làm cho tâm lạc
Nên đời còn một gã hành si

Bạn hữu có lòng thương mến hỏi đến mình ,xin đượcvô cùng cảm ơn và cũng xin đáp lại bằng lời tự bạch này . Đời còn dài ,vẫn mong rằng sẽ có lúc gặp nhau thôi.
    Hành Si cẩn bút

Hoa Lạc Rừng Gươm

 Nhớ vô cùng một ngày của năm xưa
Giữa sân trường hiện ra đàn bướm trắng
Cả sân trường vụt tự nhiên im lặng
Cả lũ áo xanh ngơ ngác nhìn nhau
Lũ chúng tôi có đứa gãi đầu
Đứa dụi mắt như không tin mình nữa
Giữa sân trường là những cô tiên nữ
Áo trắng bay thần thoại trắng cả sân
Ngày ấy xưa, nhắc lại thấy thật gần
Vẫn nhớ ra những chàng trai lớ ngớ
Bên những nữ sinh buổi đầu bỡ ngỡ
Không thốt nên lời dù chỉ để...làm quen
Rồi thì trường mình lại bỗng...tự nhiên
Dăm chàng trai trai bỗng gọn gàng tai tóc
Chăm chút áo quần trước khi đi học
....và soi gương nhiều hơn,tắm gội cũng...nhiều hơn
Chưa đến trường mà tim đã bồn chồn
Giờ ra chơi túa nhanh ra cửa lớp
Chỉ để ngắm nhìn những áo dài tha thướt
Và có người để lòng mình bâng khuâng
Hôm  nay đây dù đã ngoại ngũ tuần
Kỷ niệm cũ làm lòng mình ấm lại
Ôi ! CT5 , có một thời " con gái "
Vào trường mình-" Hoa lạc giữa rừng gươm "
Lớp trưởng năm xưa chỉ nhớ được cô Trường
Ban báo chí :Hoa Vông vang - Đức Hạnh
Ơi ! mắt kính tròn xoe cùng tóc dài đen nhánh
Gặp bây giờ biết còn nhận ra nhau ?

         Vũ hữu Độ

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

"TÂY DU" KÝ SỰ

Sau ngày làm việc cuối tuần, bạn hiền Đặng Trung Khanh tìm đến thì trời đã khuya.
Tìm được một quán cà phê Việt thì cũng gần đến giờ đóng cửa. Bọn mình ngồi ngoài hiên, đủ sáng, để câu chuyện có thể rông dài. Sáu, bảy năm không gặp từ khi Khanh rời VN.
Trước khi cô chủ ra về, cũng cảm thông cô bấm cho vài bức hình kỷ niệm.
Sau đó là một đêm thức trắng! Cả cà phê, những kỷ niệm rời rạc và giờ giấc sinh học chưa quen.
Hình chụp tại Coffee Lovers, Garden Grove, nam California, tối thứ sáu 27/01/12.

Trưa thứ bảy 28/01/12, vợ chồng Lâm Thanh Hùng (Hùng Đen, Mr.Dan) từ Santa Clarita xuống. Điểm hẹn là Nguoi Viet supermarket, Garden Grove. Ba mươi sáu năm không gặp, trông không khác gì xưa. Nhớ lúc trước miệng rất dẻo, nay đôi khi lúng túng tìm ngôn từ Việt.
Một người bạn tình cờ gặp mặt tại đây, tay đập bóng chuyền của đội tuyển trường Cao Thắng ngày nào, Đỗ Trung Điền. Trông Điền thật gầy do cột sống phải mổ nhiều lần.
Các bạn hiền Lương văn Ngôn, Đoàn Viết Cường, Đặng Trung Khanh (Caothang71-76, các tuyển thủ một thời của bóng chuyền CT) có nhận ra ?

Điền vừa đi thì Khanh đến. Đ.T.Khanh trước là cầu thủ dự bị của đội tuyển bóng chuyền.
Không khác tôi, đây là lần đầu tiên Khanh gặp lại Hùng Đen sau ba mươi sáu năm xa cách. Khanh chưa kịp gặp lại các bạn học cũ Cao Thắng ở đất Mỹ, nhưng hàng năm sinh hoạt CHS Cao Thắng ké với ông anh cột chèo, khóa T6X. Gia đình Cao Thắng truyền thống nha !
Trước tết, ông anh Đặng Trung Hưng (Las Vegas) về Saigon, gặp mặt hôm 20/01/12. Nay, 28/01/12, gặp ông em Đặng Trung Khanh trên đất Mỹ. Hai anh em trước đều cao, ốm, mình dây, mặc áo ôm eo, đi học chung chiếc Honda dame…. Nay nhờ bơ sữa (và ….hàng ria) nên cả hai trông cứ như …..Mễ.


Chiều thứ bảy 28/01/12, Dinner tại nhà Khanh. Ngoài vợ chồng Khanh, vợ chồng Mr.Dan, còn có Sĩ (em trai Hùng Đen). Ông anh vợ tôi, sống ở Westminster, CA, bấm máy.
“Dan”, đọc như Đen trong tiếng Việt! Thế ra Hùng Đen vẫn lưu luyến với nickname xưa do anh em gọi.
Còn tôi, giả sử ra đường nghe ai gọi “Hùng Râu Xanh”…….tôi sẽ mừng .... hết lớn!
Chỉ có thể là bạn Cao thắng 71-76 mà thôi!


Tối thứ bảy 04/02/12, họp mặt với CHS Cao Thắng trên San Jose (bắc California) tại nhà vợ chồng Đức-Cảnh, đường Paddington. Phương Anh, Ái Liên liên hệ trước, sắp xếp.
Hàng đứng, từ trái: Vũ văn Bộ (khóa T73), bạn hiền Đoàn Viết Cường (T71), Nguyễn Trung Hiếu, Lữ Thế Long, chủ nhà Nguyễn Minh Đức (3 bạn cùng khóa T72), Mai Quốc Hùng.
Hàng ngồi, từ trái: Kim Loan, Hoài Hương (lớp 10CT5, sau là ĐT2), Ái Liên (CK75-E1), Phương Anh (CK77-C3), Thanh Cảnh (vợ Minh Đức), Nga (vợ Thế Long).


Một nhân vật không thể thiếu của Cao Thắng San Jose, nhà thơ, chuyên gia ống kính Ngô Đình Duy (cùng khóa T72).
Số phận Duy hơi hẩm hiu vì thường đứng sau ống kính. Chụp cho người khác hình rất đẹp, nhưng khi được chụp thì hình thường mất nét, thiếu sáng…. Thôi chụp chung với mấy chị em mình an ủi vậy! Đẹp trai nhất nhì chứ chẳng chơi!
Hình chụp tại nhà Đức-Cảnh, tối thứ bảy 04/02/12.


Phở Hà nội, San Jose sáng Chúa nhật 05/02/12. Từ trái sang:
Vợ chồng Đức-Cảnh, vợ chồng Khoa-Mai, Trung Hiếu, Phương Anh, Quốc Hùng, vợ chồng Đăng Khôi-Kim Hương, Ái Liên, Viết Cường, thầy Châu.
Khoa Võ, Lý văn Châu cùng khóa T72. Gọi thầy Châu, do sau này Châu học MDC1 rồi giáo viên xưởng Máy Dụng Cụ trường Cao Thắng. Cựu tuyển thủ bóng chuyền CT.
Đăng Khôi (Mộc Mẫu 2), Kim Hương (CK75-E1) chủ chi. Tối trước đến trễ, do bận đám tiệc.


Tối thứ sáu 10/02/12, trước ngày về nước, Khanh lại mời đến nhà dùng cơm.
Sau giờ làm việc, Hùng đen về đến Westminster đón tôi thì đã 8 giờ tối…..
Vợ Khanh nấu nướng khá tinh tế và cũng rất tinh tế để 3 người bạn hàn huyên suốt tối.
Chúng tôi làm hết chai vang đỏ, gần hai chai cognac. Hết trong nhà lại ra hiên uống cà phê, phun khói.
Tám đến hơn 3 giờ sáng, ba đứa lăn ra ngủ vùi. Đồng hồ rọi giờ lên trần phòng ngủ.Thường ngày Khanh đi làm từ 4 giờ sáng.
Máy chụp hình đeo bên hông, mà tối đó cứ quên, không ghi lại được tấm nào. Cả ở quán cà phê độc sớm hôm sau Khanh, Hùng đen đưa đến !
 
   MQH

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Ngày Xuân Viếng Phật Ân Tự

    Nhẹ bước thênh thênh chốn Phật đài
    Lòng không vướng bận chút trần ai
    Trầm hương nghi ngút vương mùi đạo
    Kinh kệ ê a nhịp ngắn dài
    Thiện nam tín nữ nam mô Phật
    Sư thầy sư bác niệm thiện tai
    Lá cờ cố quốc buồn không gió
    Nghe thoảng đâu đây tiếng thở dài

    Lòng trần khởi dậy mối đau thương
    Nghĩ lại mà kinh nỗi đoạn trường
    Nồi da xáo thịt, ai được mất ?
    Nhất tướng công thành, một núi xương !
    Con Hồng cháu Lạc chan hòa lệ
    Chúng sinh vô tướng há vô thường ?
    Ngã Phật từ bi câu chú nghẹn
    Thấy gì khi tóc đã pha sương
                Hành Si thủ bút ( tháng 2/ 2012 )

Tham Gia Vào Blog

Các bạn thân mến,

Blog này được lập ra để anh em Cao Thắng, đặc biệt khóa 1971-1976, tìm lại bạn bè cũ, chia sẻ những kỷ niệm, vui buồn hôm qua cũng như hôm nay. Bạn có thể viết lên cảm xúc ấy trong một bài riêng qua Bài đăng Mới ở đầu blog hoặc góp thêm qua Nhận Xét ở cuối bài.

Mọi đóng góp vào blog đều có ý nghĩa và xin các bạn ủng hộ nhau vì chẳng ai trong chúng ta là văn sĩ.  Xin anh em vì quyền lợi chung không đả kích cá nhân hoặc viết bài khích động, vi phạm văn hóa. Tôi cũng xin lỗi trước tôi sẽ phải xoá nếu bài viết đi ngược lại quyền lợi chung của chúng ta và yêu cầu các bạn không xóa bài của ai ngoài bài viết của chính mình.  

Để tìm lại bạn bè qua Danh Sách Liên Hệ, bạn bấm chuột vào huy hiệu trường ở bên phải bài này. Nếu không vào được danh sách có lẽ bạn chưa đăng ký với blog. Để đăng ký, bạn gửi tên, mail, điạ chỉ đến caothang76@gmail.com hoặc qua Nhận Xét ở cuối bài. Khi đã đăng ký, bạn nên cập nhật chi tiết của mình để anh em có thể liên hệ với bạn.

Mọi đóng góp, thắc mắc xin thư về caothang76@gmail.com hoặc qua Nhận Xét ở cuối bài.

Xin cảm ơn các bạn,
CT 1971-1976

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

NGÀY TÌNH NHÂN

           Tình yêu là món quà vô giá Tạo Hóa ban cho loài người để con người yêu và gắn bó với cuộc sống. Trong tình yêu, tình yêu nam nữ làm cho lòng người bâng khuâng, ray rức , thổn thức...,được ngóng trông được chờ đợi theo riêng tôi cũng là hạnh phúc. Ngày Tình Nhân nghỉ về người vợ thân yêu của mình,với những ray rức, thổn thức của mình, xin sự chia xẻ của các bạn.

                Ngày tình nhân sao anh buồn thế
                Bởi người yêu xa mãi chưa về
                Hay tuổi thơ để lại ở quê
                Còn vương vấn mối tình thơ dại
                Tình yêu xưa em còn để lại
                Theo bên anh như giấc mơ dài
                Đêm thức giấc, lòng bâng khuâng mãi
                Em của anh hiện tại: vui, buồn
                Anh cố ngăn dòng lệ lặng tuôn
                Khi vắng em, chẳng buồn giường chiếu
                Có cô đơn, rồi anh mới hiểu
                Đời còn dài chẳng thể thiếu nhau
                                                       NĐH 

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

Quốc Ẩm Thịt Chó Trong Năm Thìn

Ngày xửa, ngày xưa tại hạ nghe ai đó hát bài
   Mình sống trên đời ngồi ăn miếng thịt chó
   Rồi xuống âm phủ chẳng biết có nữa hay là không?
Tại hạ nghe mà thực lòng chẳng hiểu gì..

Vẫn chẳng hiểu gì sau cả chục năm ăn nhậu với bạn bè dù đã nhiều lần thử ăn thịt chó. Tại hạ chả thấy thịt chó có gì là đặc biệt, là mê mẫn đến độ kẻ ăn thịt chó sợ xuống âm phủ vẫn nhớ, vẫn thèm nên phải ăn cho đã hôm nay. Lại càng không hiểu được có những nhà sư (̣như trong 108 Anh Hùng Lương Sơn Bạc) phá giới chỉ vì ghiền ăn thịt chó!

Tuổi năm mươi 'tri thiên mệnh', tại hạ ra Bắc mới thấy thịt chó là 'quốc hồn, quốc tuý'. Trong Nam, chỗ ăn thịt chó gọi là quán thịt chó.Ở Bắc, chỗ ăn thịt chó, gọi là nhà hàng. Đám cưới sang mới mời xóm làng, họ hàng ra nhà hàng thịt chó. Người không ăn được thịt chó thì chỉ có ngó vì chẳng gì khác để có, để ăn mừng! Tại hạ cho phong cách 'ăn đám cưới ở nhà hàng thịt chó' đó là thô tục, là độc đoán đến buồn cười.

Ba mươi năm xa cách, gặp lại một bạn hiền. Anh rủ đi Hà Nội Chó, Em Ơi.. ở Thị Nghè. Tại hạ ngu ngơ, nghĩ là ai đó chơi chữ, cho nó là chó, là sỏ lá, là vân vân và vân vân. Nhưng không, có ăn thịt chó trong khung cảnh, không gian của nó tại hạ mới thấm được cái ngọt, cái bùi, cái thơm, cái ngậy.. của thịt chó. Thịt chó, theo y học, có vô vàn chất đạm, bổ tốt cho phái nam. Hơn thế nữa, ăn thịt chó không ngán như thịt heo, thịt gà. Đặc biệt ăn là phải uông mà không ai uống bia khi ăn thịt chó. Ăn thịt chó phải uống rượu, ta gọi là rượu đế mà đế lại là 'quốc hồn, quốc tuý'!


Chả vậy một nhà thơ miền Bắc đã viết:
   Anh ước một thảo nguyên đầy thịt chó
   Một cánh đồng bát ngát lá mơ xanh
   Một dãy Trường Sơn đầy sả ớt
   Một cánh đồng ngút mắt riềng tươi
   Một làng nghề mắm tôm thơm phức
   Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn
   Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện
   Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em!

Ôi! uống rượu ăn thịt chó qủa là 'quốc hồn, quốc tuý', ngây ngất lòng người. Nó khiến ta quên cả bụi trần, quên bóng hình em...

Nhà nước ta đang chọn sen làm quốc hoa. Theo tại hạ, sống có thể không cần hoa nhưng sống không thể không ăn mà ăn thì không gì bằng ăn thịt chó. Thịt chó phải là quốc ẩm, quốc hồn, quốc tuý. Chúng ta, những kẻ đã từng ăn thịt chó, đã tìm ra chân lý phải bảo vệ chân lý của mình. Tại hạ đề nghị chúng mình lập một phong trào 'Quốc Ẩm Thịt Chó trong năm Thìn'. Anh em nghĩ sao?
VTH

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

LỜI ĐỀ NGHỊ BÂY GIỜ

       Qua lời khai báo muộn màng của VHĐ, là thần dân của lớp mặc dầu qua 4 lần bầu bán rất ư là dân chủ cũng muốn có danh phận trong lớp nhưng mình chẳng có chức sắc gì tuy nhiên công tâm mà nói tệ hạ thấy mình cũng bình đẳng như các bạn đồng môn khác nên có đôi lời đề nghị :

        Trong 4 năm ngày hai buổi mài quần trên ghế, những lúc có giờ nghỉ giữa buổi học hay đôi lúc thầy cho nghỉ vì chán dạy, thế là đám tiểu yêu áo xanh kéo nhau ra chợ Cũ xem chó chọc chim, vào nhà sách Khai Trí đọc cọp, lang thang chợ Bến Thành khoe áo xanh Cao Thắng hay vào SVĐ Hoa Lư giang nắng đá banh....Không biết trong hoàn cảnh nào đó, buổi học hôm sau một bạn đồng môn được gán cho một biệt danh không được đẹp đẽ chút nào, thế là cả bọn hùa theo hưởng ứng dù nạn nhân có chịu hay không.

       Hơn 40 năm tệ hạ thấy rằng chẳng có ăn nhập gì biệt danh với người được nhận, một anh tài đạo mạo của lớp được đặt cho Râu xanh không đúng  chút nào cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, một bạn đẹp như diễn viên có biệt danh là Sùi, bạn khác đẹp đẽ thơm phức tui là con trai còn muốn thơm, lại kèm theo tên là Hôi,có bạn dáng dấp rất là nghệ sĩ được tặng biệt danh là Dúi...... Nay có những biệt danh đi vào quên lãng có những biệt danh gắn mãi theo tên của bạn hiền cho tới bây giờ, tệ hạ thấy rằng nhìn lại lớp ta toàn những anh tài những biệt danh đáng được kèm theo phải là: Bác Học, Thông Thái, Tài Tử, Đẹp Trai, Nghệ Sĩ......Do đó mong rằng Hiệp Trưởng Tràng, tới đây trong chương trình nghị sự Đại Hội Anh Hào nên thông báo xóa hết những biệt danh cũ, nếu là nguyện vọng các bạn đồng môn muốn có biệt danh nói lên tính cách của bạn hiền thì đặt lại những biệt danh thật mỹ miều để lưu danh hâu thế,vì bây giờ đám tiểu quỷ năm xưa bây giờ đường bệ thành cha chú hết rồi

      Đôi dòng tâm huyết, mong rằng Hiệp Trưởng Tràng và các bạn đồng môn lưu ý cho
                                                                                                                            NĐH.

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Còn Cuộc Đời, Ta Cứ Vui ...

Được một tiểu sư muội bắn tin cho biết bạn hiền Mai Quốc Hùng 
(tự Hùng râu xanh) đang công du xứ Mỹ. Xin chép nguyên văn một 
đoạn sau đây:

"Ngày xưa, trong một vở kịch đã được trình diễn ở trường, anh 
Mai Quốc Hùng đóng vai ông Bá, Thu (lớp E75, cùng lớp với 
Kim Hương và Liên) trong vai bà Bá, còn Phương Anh vai cô 
sơn nữ.

Ngày nay thì bà Bá hãy còn ở Việt Nam, ông Bá vượt đại 
dương làm một chuyến Mỹ du, cô sơn nữ cũng sẽ bay từ 
San Diego/Nam Cali lên San Jose/Bắc Cali để gặp lại ông Bá. 

Vậy các anh chị nào có thì giờ, muốn đến chung vui, xin mời 
có mặt tại nhà anh Đức và Cảnh khoảng 6giờ chiều thứ bảy 
này ngày 04 tháng 02, 2012..."


Muốn làm anh hùng hào kiệt nào phải chuyện tầm thường. 
Văn võ song toàn đâu đã đủ, cầm kỳ thi họa, nữ công gia 
chánh, tề gia nội trợ cũng phải tinh tường. Nay lại phải kiêm 
thêm cái mục soạn tuồng, đóng kịch, hát cải lương ca hồ 
quảng, đủ mọi thứ trên cõi đời. Quả là :

                                      Nghề chơi có lắm công phu
                                      Làng chơi ta phải biết cho đủ điều ...

Chiều thứ Bẩy, Đoàn Viết Cường (tự Cường Khủng) gọi 
điện hỏi thăm. Hơn ba mươi năm, giờ mới nghe tiếng của 
bạn dù chưa thấy mặt. Thấy bạn có vẻ tỉnh táo hơn xưa, 
nhưng cái biệt danhCường khùng thì vẫn là muôn thuở. 
Xem hình Cường trên trang web của bạn Ngô Đình Duy, 
tôi có hỏi bạn là tại sao râu tóc lại ngả mầu xương khói 
nhanh như thế, hay chỉ là vờ vịt nhuộm tóc trắng cho có vẻ 
ta đây chửng chạc, đứngđắn cứ y như là lão Ngoan Đồng. 
Chỉ nghe bạn cười khàch khạch trong phone, phun một câu 
rất ư là triết nhân  "láo lếu quá !!!"

Xoay xang chuyện Mai Quốc Hùng, bạn có hỏi chẳng biết 
ngày xưa Hùng có làm chuyện gì v vẩn nên có biệt danh 
là râu xanh. Thú thật là tôi cũng chẳng biết gì, xin mượn câu 
trả lời của bạn lúc nẫy "láo lếu quá !!!"

Xin nhường chức vô địch láo lếu cho bạn hiền nào đó 
(anh hùng hảo hán xin hãy ra mặt, chớ để râu xanh nổi 
giận thì nát xác).

Bạn Mai Quốc Hùng cũng là một vị anh hào của 11T4 
thuở nào. Tôi tin chắc là bạn phải đóng vai hào hiệp 
trong vở tuồng năm xưa.

  " Tráng sĩ Bá quên mình xả thân giải cứu cô sơn nữ 
khỏi tay cường đạo... " 

Có nhờ Cường hỏi Mai Quốc Hùng về đoạn cuối của 
vở tuồng bạn đóng năm xưa có đúng như lời tiên đoán 
của tôi. 

Buổi tối bạn Hùng gọi điện đến. Thú thật là tôi cũng 
chẳng nhận ra giọng nói của bạn hiền. Nhìn hình thì nhận 
ra ngay, không thay đổi, râu vẫn xanh như thuở nào. 
Chẳng biết có theo chân Cường nhuộm tóc sơn râu giữ 
gìn thanh thế. Mai Quốc Hùng phong thái đềm đạm, không 
câu nệ, cười nói luôn mồm. Đã bao lần bị bạn bè chọc ghẹo 
bởi vì bạn có cái biệt danh bất hủ, đã không giận mà còn phụ 
họa pha trò để các bạn cùng cười cho vui vẻ cả làng. 
Tâm phục khẩu phục.


Thú thật là Cường với tôi vừa mới được dịp cười một 
trận nghiêng ngửa trước khi nói chuyện với bạn. Nhớ là 
phải cho anh em biết thêm chi tiết cái vở tuồng bạn đóng 
năm xưa nhá. Thế là tha hồ cười.

Thân tặng hai bạn hiền ba câu thơ ngắn này. 
Ngắn ngủi như cái buổi hội ngộ hôm nay.

            Việt Cường nhuộm tóc bạch kim
            Quốc Hùng tức khí vẽ râu xanh tuyền
            Râu xanh Cường khủng, danh bất hư truyền...


                                         Cường, Hùng và một bạn Cao Thắng San Jose


PAH