Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

NGÔI TRƯỜNG KỶ NIỆM - Phần 3

Vui sao còn đó...
Ngôi lầu đồng hồ
Tường vôi mái đỏ
Đậm nét hôm xưa

Lầu đồng hồ còn đây...
Mặc cho đổi thay
Hai kim vẫn quay
Đồng hồ vẫn chạy
Đón người hôm nay!

Lầu đồng hồ trong ngày Truyền Thống
Bước lên cầu thang
Ngó xuống sân trường
Nhớ thầy, nhớ bạn
Nỗi niềm mênh mang...

Tổng quan trường Cao Thắng hôm nay
Trải bao năm bước đường lưu lạc
Vẫn nhớ ngày nhập học đầu tiên
Bàn tay vung tát mấy em
Tạo nhiều ấn tượng mang tên 'tổng lùn'!

Thày ắt biết nhưng không trách cứ
Kỷ luật nghiêm vẫn giữ cho trường
Chẳng màng trò lúc lớn khôn
Có hiểu được tình thương thày tổng?

Niềm kính mến dâng lên thày Thống
Cùng các thày Hoằng, Lẫm, Hà, Nhâm...
Em xin ghi khắc trong tâm
Sống cho xứng đáng công ơn các thày

Thày Vũ Mộng Hà (đeo cà-vạt) và học trò tại cầu thang lầu đồng hồ năm 1960
Một thoáng bồi hồi
Bâng khuâng tiếc nuối
Kỷ niệm từng chuỗi
Ùa về trong tôi
Mộng ước chơi vơi
Buồn vui giăng lối...
Ôi Cao Thắng! Ta sẽ tìm được gì của những năm xưa?
VTH

2 nhận xét:

  1. Lầu Đồng Hồ nay chỉ còn vẻ bề ngoài tương đối, vào bên trong mới thấy một phòng truyền thống hình thức mà thôi. Người phụ trách chắc không phải là học sinh Cao Thắng nên không có một chút vấn vương những kỹ niệm xưa của thời học sinh. Thất vọng khi về thăm trường lần này, thật đáng tiếc...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi không dám viết như Thoại Vân vì sợ rằng mình suy nghĩ một chiều. Quả thật, tôi cảm thấy lạc lõng giữa ngôi trường thân yêu với bao kỷ niệm. Buồn vui lẫn lộn... Chơi vơi là thế!

      Xóa