Chính quyền Quảng Ngãi vừa tìm thấy hai cha con 'người rừng' Hồ Văn Thanh (82 tuổi) và Hồ Văn Lang (41 tuổi) ở thôn Trà Kem, xã Trà Xinh, huyện Tây Trà, tỉnh Quảng Ngãi.
Được biết hai cha con đã sống 'tự cung tự cấp' gần bốn mươi năm trong rừng. Ông Hồ Văn Thanh từng là bộ đội chính quy quân khu 5 ở tây Quảng Ngãi. Ông xuất ngũ về với gia đình sau năm năm kháng chiến. Năm 1972, nhà ông bị trúng bom, người mẹ ruột và 2 con chết. Ông Thanh đem vợ về Trà Xinh sống và có thêm được hai con. Đau thương vì mất mát và nghi đứa con sau là con hoang, ông ôm con trai lớn là Hồ Văn Lang vào rừng. Từ đó cha con ông trở thành 'người con của đại ngàn'.
Hai cha con sống trong căn nhà treo và tự chế những vật dụng như búa rìu, nồi niêu từ những mảnh bom nhặt nhạnh trong chiến tranh.
Chuyện sống trong rừng bằng đó năm quả là kinh ngạc nhưng nỗi đau gặm nhắm ông Thanh mới là điều đáng suy nghĩ. Ông đã biến đau thương thành sức mạnh và nuôi lớn ước mơ cho con mình, Hồ Văn Lang, thành 'người rừng'. Ôi! Còn gì đau xót hơn?
VTH
Hiệp ơi mình ở Quảng Nam, không đồng hương với ông Thanh. Nhưng theo dõi báo chí, rất cảm phục trước nghị lực phi thường của ông Thanh. Trong sự cô đơn và thiếu thốn,mình nghĩ chính tình phụ tử đã giúp ông vượt qua tất cả để nuôi con.
Trả lờiXóaMình nhớ Quảng Nam mới tách ra, ngày xưa là một phần của Quảng Ngãi mà. Nếu sai, cho mình xin lỗi.
XóaNhư mình đã viết, đó là sự kinh ngạc. Kinh ngạc với cái bền bị, kiên cường, bất khuất nhưng kết quả là gì? Có con đường nào tốt hơn không? Rõ ràng ông đã dẫn dắt con mình vào chỗ cùng khổ, đói nghèo, ngu dốt!
Rừng sâu nào biết bon chen
Trả lờiXóaVăn minh chẳng có bóng đen buông trùm
Cày bừa cuốc bẩm um tùm
Thiên nhiên chống chọi hãi hùng ốm đau
Không lo kẻ thấp người cao
Tranh giành danh lợi sát nhau chẳng cầu
Vô tư cuộc sống không sầu
Lo ăn lo ngũ đối đầu thú hoang
Đêm về rét lạnh người thương
Tự tay may áo khâu đường chỉ mây
Thân cây đập dập làm ngay
Mảnh y che ấm thân gầy chẳng nao
Bây giờ về chốn cao trào
Văn minh tiện ích lối vào rẻ hai
Rừng xanh gợi tiếng chim bay
Suối kêu róc rách đêm ngày mê say
Còn đây khá đủ thứ xài
Tiện nghi mọi lúc cần ngay có liền
Ồn ào cuộc sống triền miên
Quay cuồng kiểu mới cuốn liền được không ?
Thích nghi mới lạ khó lòng
Tâm còn vương vấn trong lòng rừng xanh ...
Nào cứ phải văn minh hạnh phúc
Trả lờiXóaCủa từ đâu sung túc ấm no?
Muốn ăn phải có cái lò
Phải lăn vô bếp, phải mò ra khoai!
Giữa rừng thiêng cây dài trái trĩu
Sống hoang sơ ai bĩu ai chê?
Chẳng xin đào hái thoả thê
Ngày mai cũng thế ngày kia cũng vầy
Khổ một nỗi thời nay đã khác
Rừng quốc gia khai thác phải xin
Thể hiện nếp sống văn minh
Toàn dân đăng ký có tên, có làng
Đừng học thói hưởng nhàn vô lối
Tìm rừng sâu sống với thiên nhiên
Xưa được vì mất an ninh
Nay không vì đất bình yên cấm vào!
Sống trên ngàn không làng không xóm
Trả lờiXóaHạnh phúc giăng mây tóm bũa vây
Đúng là phải có đôi tay
Muốn ăn phải lăn hàm nhai tay làm
Ờ đâu cũng đôi tay khối óc
Rừng sâu hiểm độc dốc lòng lo
Sinh tồn cần phải ấm no
Đôi tay sức lực để mò lối đi
Rừng nay quản lý do nhà nước
Muốn chặt bào hỏi trước làng đây
Nên đành vượt hẳn xa lầy
Vào sâu tận ngút ngàn cây rừng già
Hưởng nhàn đâu ? phong ba chóng chỏi
Rừng thiêng sao dễ với thú hoang
Thiên nhiên khắc nghiệt chẳng ngừng
Làm sao thanh thản ? nơi rừng hoang sơ
Có những người ước mơ chỉ thế
Trả lờiXóaQua đau thương lặng lẽ tìm quên
Sợ gì khắc nghiệt thiên nhiên
Bốn mươi năm vẫn vững yên cuộc đời
Nay bắt sống với người khu xóm
Tự thấy mình lạc lõng ngu ngơ
Sống lây, sống lất, sống thừa
Kỹ năng một thuở bây giờ bỏ không
Ngắm rừng thiêng mênh mông cỏ sắc
Nghe núi ngàn gào thét gọi tên
Lòng sao chẳng nhớ, chẳng phiền
Ham chi kiếp sống triền miên vật vờ?
Hi hữu
Trả lờiXóaNếu sáng ý sống nơi rừng rú
Chỉ lặng thầm trú ngụ cây thanh
Hai bửa lót dạ rau xanh
Chiều về hang núi mái tranh làm nhà
Thú hoang thuần phục không thèm bắt
Sát sanh dừng động vật không ăn
Đào mương canh tác tự mần
Thiên nhiên định sẳn đói ăn rau mì
Non cao quyết chí tu tầm đạo
Trên ngàn dễ bước dạo cõi tiên
Rừng linh nước độc rất thiêng
Chư thiên gia hộ lối tiên sớm về
Nói thế thôi mấy ai làm được
Người trần còn bận thước đo lòng
Sinh tồn canh cánh bên trong
Dễ nào vượt được hóa Long cõi trời