Vẫn đến trao ta giải lục tuần
Cuốc cạn đường xa dầy hư ảo
Can qua giấc mộng bất thành thân
Sánh buồn thờ thẫn tim hoang hóa
Tàn giận mơ màng dạ kinh luân
Trong mê quên cả tri thiên mệnh
Cuốc cạn đường xa dầy hư ảo
Can qua giấc mộng bất thành thân
Sánh buồn thờ thẫn tim hoang hóa
Tàn giận mơ màng dạ kinh luân
Trong mê quên cả tri thiên mệnh
Xuân đến, xuân đi đã định phần!
VTH
Xuân đi xuân đến lại là xuân
Trả lờiXóaÔi kẻ ưu tư dạ bâng khuâng
Mấp mé vừa trao lục tuần chớm
Ngẫm lại nhìn xem khốn đốn thân
Chuyện đời bỡ ngỡ than ô trọc
Dỗi hờn chưa trọn dạ kinh luân
Bất tất màng chi cái thiên mạng
Biết chắc ngày xuân đã định phần!
NTKH CT5
Biết chắc ngày xuân đã định phần
Trả lờiXóaChẳng còn mê muội túi kinh luân
Noi trẻ vô tư ba ngày tết
Học già ha hả mấy tháng xuân
Trà rượu bên nhau trao tâm ý
Thư quà qua lại gửi tình thân
Vái trời vái phật cho yên ổn
Hạnh phúc tin yêu mãi lan dần
Hạnh phúc tin yêu mãi lan dần
Trả lờiXóaLục tuần mơ chi túi kinh luân
Vô tư trẻ nhỏ mừng đón tết
Lụm cụm lão ông héo theo xuân
Ngày xuân chúc tết trao tâm ý
Hạ nóng trà thơm gửi tình thân
Ba phương tứ hướng mong yên ổn
Tất cả yêu thương mãi như xuân
NTKH. CT5
Tất cả yêu thương mãi như xuân
Trả lờiXóaĐem đến tin yêu giữa nhân quần
Ấm áp thay đông tàn băng giá
Nhẹ nhàng chuyển hạ giảm nhiêu truân
Đất trời phân định phương hành đạo
Trần ai tự chọn cách ứng nhân
Được mất chi chăng do thiên mệnh
Kinh luân chẳng ngại dẫu lục tuần
Kinh luân chẳng ngại dẫu lục tuần
Trả lờiXóaCũng gì thiên mệnh giữa nhân quần
Làm sao được đông tàn băng giá ?
Hừng hực hạ nóng khổ nhiêu truân
Cố hỏi đất trời phương hành đạo
Bất thối trần ai cách ứng nhân
Được chăng có phải do thiên mệnh ?
Quên chuyện can qua mới có xuân
NTKH CT5
Quên chuyện can qua mới có xuân
Trả lờiXóaDửng dưng thế sự sống nương thân
Như cây như cỏ bò vô định
Tựa gió tựa mây lượn bất cần
Đông đến co mình ôm băng giá
Hạ về rụt cổ tránh nhiêu truân
Sống mà như thế không nên sống
Một đời uổng phí chật gian trần