Vào trang Cao Thắng thấy đìu hiu
Vắng bóng người xem,cảnh chợ chiều
Quanh quẩn đọc hoài bài viết cũ
Xem rồi hình bạn, của tôi yêu
Bạn bè thuở trước đâu rồi nhỉ
Mong viết vài câu chẳng thiết nhiều
Để tôi còn có người tâm sự
Đêm trắng một mình cảnh tịch liêu
NĐH
Nơi chúng mình trao nhau những kỷ niệm dấu yêu tưởng chừng như đã mất...
Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012
Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012
Chuyện Năm Xưa
Hình như tôi đã già lắm rồi khi cứ thích viết chuyện năm
xưa... Có bạn sẽ hỏi ngượ̣c lại là mình không già thì lấy
đâu ra chuyện năm xưa để viết? Ừ thì già và chẳng có gì để nuối tiếc nếu như tôi đã:
- Làm việc không nên làm, hoặc
- Không làm việc mình phải làm, hoặc
- Làm nhưng làm không xong việc phải làm...
Xem ra tôi có vô vàn lý do để nuối tiếc. Có nên hay không khi nhìn lại chính anh em mình hôm nay, mỗi người mỗi ngã mà sự nghiệp và ước mơ là những gì hụt hẫng?
Nhìn lại những năm 1973-74 khi đó lớp mình là 10T4 rồi 11T4, chúng ta đã vươn lên thật mạnh mẽ. Bóng chuyền lớp từ con số không đã đoạt giải nhì toàn trường. Dũng đen với bao tâm huyết đã luyện cho từng anh em như Cường, Khanh, Ngôn, Đẩu. Ôi, không biết giờ Dũng ở đâu? Các ban xã hội, trật tự, học tập cũng đã để lại ấn tượng cho các thầy. Riêng văn nghệ, báo chí, du lịch không còn chỉ ở trong lớp, trong trường mà đã lan tỏa ra các trường bạn như Gia Long, Trung Thu, etc.
Lúc đó, nhiệt huyết tràn đầy mà 'sky is the limit'. Đó là cái đẹp của tuổi trẻ chúng
mình. Có lẽ cái đẹp đó đã làm chúng mình nuối tiếc và muốn còn đẹp hơn nữa, từ đó cho rằng chúng mình làm chưa xong việc đã làm! Tôi và có lẽ một số anh em vẫn còn
bức rức. Dẫu sao, hãy tự hào là chúng mình đã làm và có cái để nhìn lại
như những dấu yêu của năm xưa...
Ba mươi tám năm vẫn khắc ghi
Tê bốn ngày xưa trong mắt mi
Báo chí "Bừng Lên" xây sức sống
Văn nghệ "Tao Đàn" dựng lối đi
Du lịch Lái Thiêu nâng tầm vóc
Bóng chuyền ba tháng đoạt giải nhì
Kỷ niệm bao năm còn trong trí
Nhìn lại hôm nay tiếc những gì?
Bạn có nuối tiếc gì cho hôm qua và cả hôm nay?
VTH
- Làm việc không nên làm, hoặc
- Không làm việc mình phải làm, hoặc
- Làm nhưng làm không xong việc phải làm...
Xem ra tôi có vô vàn lý do để nuối tiếc. Có nên hay không khi nhìn lại chính anh em mình hôm nay, mỗi người mỗi ngã mà sự nghiệp và ước mơ là những gì hụt hẫng?
Nhìn lại những năm 1973-74 khi đó lớp mình là 10T4 rồi 11T4, chúng ta đã vươn lên thật mạnh mẽ. Bóng chuyền lớp từ con số không đã đoạt giải nhì toàn trường. Dũng đen với bao tâm huyết đã luyện cho từng anh em như Cường, Khanh, Ngôn, Đẩu. Ôi, không biết giờ Dũng ở đâu? Các ban xã hội, trật tự, học tập cũng đã để lại ấn tượng cho các thầy. Riêng văn nghệ, báo chí, du lịch không còn chỉ ở trong lớp, trong trường mà đã lan tỏa ra các trường bạn như Gia Long, Trung Thu, etc.
Nối vòng tay lớn |
Sinh hoạt liên trường |
Giao lưu với trường bạn |
Anh em Cao Thắng giải lao |
Ba mươi tám năm vẫn khắc ghi
Tê bốn ngày xưa trong mắt mi
Báo chí "Bừng Lên" xây sức sống
Văn nghệ "Tao Đàn" dựng lối đi
Du lịch Lái Thiêu nâng tầm vóc
Bóng chuyền ba tháng đoạt giải nhì
Kỷ niệm bao năm còn trong trí
Nhìn lại hôm nay tiếc những gì?
Bạn có nuối tiếc gì cho hôm qua và cả hôm nay?
VTH
Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012
Con te Partiro
Các bạn có nhận ra anh chàng quàng khăn rằn, hát opera này không ?
Cũng CHS Cao Thắng khóa T71 mình đấy !
Xin theo đường dẫn:
http://www.youtube.com/watch?v=tcrfvP11Hbo
MQH
Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012
Giỗ Tổ Hùng Vương
Năm 2005, tôi có dịp ghé Phú Thọ và viếng Đền Hùng. Khung cảnh thật hùng vĩ. Quần thể trùng trùng điệp điệp với rừng Việt Trì, núi Âu Cơ, hồ Lạc Long Quân..
Chạnh lòng tôi đã viết một bài thơ:
Từ xa con đến viếng đền Hùng
Là con dân Việt Nam, chúng ta có cùng chung máu huyết, cùng chung quốc tổ Hùng Vương. Nhân ngày giỗ Tổ, tôi xin được gửi đến các bạn xa gần lời cầu chúc an vui, tốt đẹp nhất và cầu mong chúng ta có dịp gần nhau hơn, chung sức làm rạng danh con cháu Ngài.
VTH
Chạnh lòng tôi đã viết một bài thơ:
Từ xa con đến viếng đền Hùng
Tỏ tình con thảo với Tổ chung
Đường vào trắc trở, không nề quản
Lối đến quanh co, chẳng ngại ngùng
Nhớ ơn Người dựng từ nguyên khởi
Giữ nghiã con mang đến tận cùng
Hôm nay cung kính dâng ba xá
Một chút hương thơm toả tấm lòng
Là con dân Việt Nam, chúng ta có cùng chung máu huyết, cùng chung quốc tổ Hùng Vương. Nhân ngày giỗ Tổ, tôi xin được gửi đến các bạn xa gần lời cầu chúc an vui, tốt đẹp nhất và cầu mong chúng ta có dịp gần nhau hơn, chung sức làm rạng danh con cháu Ngài.
VTH
Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012
Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012
Phan Anh Hải, Bạn Tôi
Số là bạn hiền VHĐ gởi tôi một tấm hình chụp chung với PAH nhân dịp PAH và phu nhân ghé thăm.
Nhìn PAH, tôi không khỏi cầm lòng. Chợt nhớ bài
Hồng hồng, tuyết tuyết...
Mới ngày nào chẳng biết cái chi chi
Ba mươi hai năm thấm thoát có ra gì...
Ba mươi hai năm trước khi PAH mới qua Minnesota, cũng có gởi tôi một tấm hình gọi là để "bạn xa quê hương bớt nhớ mẹ hiền". PAH lúc đó cao gầy, mặc áo len màu xanh - màu áo xanh, xanh cả ước mơ (thơ NĐH), tôi đã viết một bài thơ cho bạn nhưng nghĩ sao không gửi. Hôm nay đọc lại, thấy củng còn hợp, gởi lên đây để "bạn xa quê hương vẫn nhớ bạn hiền"
Cao Thắng một thời rạng ước mơ
Lớp lớp màu xanh thắm thủ đô
Vươn cao thách thức đòi công lý
Cúi xuống chung tay giữ ngọn cờ
Kinh luân vần vũ rền sông núi
Tế thế rợp trời động thiên cơ
Năm tháng nhạt nhòa còn hay mất
Những con người đó của hôm xưa?
Thật tình không nhận ra PAH. Trong tấm hình mới, cả VHĐ và PAH đều già nhưng khác với VHĐ tự tin bên chai Gold Label, PAH giờ mập hơn, ánh mắt cũng buồn hơn. Con người đó của hôm xưa vẫn đó mà hào khí có còn chăng? Gởi lên đây để bạn bè cùng nghía...
VTH
Từ trái: VHĐ, PAH, Phan phu nhân, Vũ phu nhân
Rượu ngon, bạn hiền, đồ nhậu trứ danh. Thật là những giây
phút hiếm có trong đời. Độ đãi tôi món phá lấu, ăn rồi lại nhớ
đến xe phá lấu của chú ba bên góc đường Pasteur. Mỗi lần
ghé qua lại phải uống ly nước mía Viễn Đông. Những thứ này
giờ đã trở thành lịch sử cả. PAH
Nhìn PAH, tôi không khỏi cầm lòng. Chợt nhớ bài
Hồng hồng, tuyết tuyết...
Mới ngày nào chẳng biết cái chi chi
Ba mươi hai năm thấm thoát có ra gì...
Ba mươi hai năm trước khi PAH mới qua Minnesota, cũng có gởi tôi một tấm hình gọi là để "bạn xa quê hương bớt nhớ mẹ hiền". PAH lúc đó cao gầy, mặc áo len màu xanh - màu áo xanh, xanh cả ước mơ (thơ NĐH), tôi đã viết một bài thơ cho bạn nhưng nghĩ sao không gửi. Hôm nay đọc lại, thấy củng còn hợp, gởi lên đây để "bạn xa quê hương vẫn nhớ bạn hiền"
Cao Thắng một thời rạng ước mơ
Lớp lớp màu xanh thắm thủ đô
Vươn cao thách thức đòi công lý
Cúi xuống chung tay giữ ngọn cờ
Kinh luân vần vũ rền sông núi
Tế thế rợp trời động thiên cơ
Năm tháng nhạt nhòa còn hay mất
Những con người đó của hôm xưa?
Thật tình không nhận ra PAH. Trong tấm hình mới, cả VHĐ và PAH đều già nhưng khác với VHĐ tự tin bên chai Gold Label, PAH giờ mập hơn, ánh mắt cũng buồn hơn. Con người đó của hôm xưa vẫn đó mà hào khí có còn chăng? Gởi lên đây để bạn bè cùng nghía...
VTH
Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012
Vì sao bút chì có tẩy?
Bạn hiền ở Úc gởi lên một bài sưu tập rất hay, xin được trình anh em..
VTH
Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy?
Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!
Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình?
Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta!
Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!
Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác!
Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó!
Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!
Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì!
Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình!
Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa!
Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?
Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!
Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ!
Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!
Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ!
Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm. Quan trọng là họ biết mình sai để sửa. Còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó, mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!
Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ?
Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày, lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!
Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không, nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị nhưng chiếc bánh ấy rất ngon!
Người vợ mỉm cười hạnh phúc!
Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn. Mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!
Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!
Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!
Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cực tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn?
Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé!
VTH
Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!
Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình?
Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta!
Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!
Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác!
Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó!
Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!
Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì!
Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất đính sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình!
Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa!
Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?
Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!
Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ!
Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!
Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ!
Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm. Quan trọng là họ biết mình sai để sửa. Còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó, mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!
Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ?
Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày, lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!
Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không, nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị nhưng chiếc bánh ấy rất ngon!
Người vợ mỉm cười hạnh phúc!
Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn. Mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!
Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!
Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!
Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cực tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn?
Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)