Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Họp Mặt 07/12/2013



Lâu lắm chúng mình mới gặp nhau
Tóc xanh giờ đã trắng mái đầu
Trò chuyện râm ran thời hoa gấm
Vui buồn rôm rả thuở chúc ngâu
Bức tranh thư pháp ghi dăm chữ
Sưu tập đặc san viết ít câu
Tất cả như cố gìn yêu dấu
Cho tình Cao Thắng mãi mai sau
VTH

Dấu Chấm Than

         Gần đây có nhiều người chết , những cái chết được nhiều người biết đến như một sự kiện .
         Mà tụi mình thì đã qua đỉnh dốc của cuộc đời , cũng đủ để thấm với Nguyễn tất Nhiên :
                       ....
                       Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
                       Mỗi cuộc chết có một hình thức khác....
         Mình loay hoay được vài câu , mong được các bạn chia sẻ :
              
                Dấu chấm than
          Không ai chọn được cửa sinh ra ( * )
          ( Cũng chẳng ai chọn được ngày để chết )
          Mỗi một đời người , chết là chấm hết
          Một cuộc sinh tồn , thiện - ác đan xen

                Đại nhân kia - Rồi cũng xuống đất đen
                Các kiểu chết - Cũng cùng về cát bụi
                Bia mộ , tượng đài... nhiều trò rắc rối
                Thơm là thơm - và thối cũng nghìn năm
             
          Chết thì thôi - Sao không thế mà nằm ?
          Còn gắng đem theo giấc mơ hoành tráng
          Chết là xong ! Thôi rồi một mạng
          Dẫu hàng vạn người đưa , hay chẳng một cành hoa

                 Câu nói còn kia - Hùm chết để da ....
                 Nếu chẳng lưu phương - cũng đừng nên lưu xú
                 Có giấc mơ nào ? Cả đời luôn ấp ủ
                 Cũng chẳng còn mong - Việc bại hay thành

          Có còn chăng ? Là một chút tự danh
          Công và tội , do đời sau chiêm nghiệm
          ( Ôi tội và công , tiêu chuẩn nào đo đếm...
           Đảo ngược lẫn nhau , ôi khái niệm mỗi thời )

                Và cuối cùng là tôi tự hỏi tôi
                Sẽ còn làm được gì , trước khi chấm hết
                Và ai quanh mình , làm gì khi chưa chết
                Để chết rồi , còn để lại dấu chấm than .

                            VHĐ
                                                        ( * :  Võ văn Kiệt )

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Tìm Nhau


Bạn bè chung lớp có mấy thằng
Tìm nhau họp lại hỏi lăng nhăng
Vợ chồng con cái cười hay khóc?
Sức khoẻ tiền tài được hay quăng?
Hỏi là hỏi vậy lo sao được...
Nghe là nghe thế có mần răng!
Cố vui sẻ bớt niềm tâm sự
Nay mai biết nữa có còn chăng?
VTH

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Mưa Tây Nguyên

Bạn bè gọi tôi hỏi sao lâu quá không có bài gì mới. Ừ nhỉ, cũng đã cả tháng nay tôi không viết mà cũng chẳng có ai viết cả. Mình không viết thì hỏi ai, bạn nhỉ? Vì vậy, tôi đang viết đây mà thật lòng chẳng biết viết gì... Thôi thì đầu nghĩ đến đâu, tay viết đến đó. Nếu ai có trách tôi viết không đầu, không đuôi thì mong bạn ấy thông cảm đây là cố gắng lấp khoảng trống bài vở hôm nay nhé!

Trước hết tôi tự hỏi sao mình không viết được cả tháng nay. Lý do thì nhiều nhưng chính là tại bận (ai chả thế!) và vì trời! Sao lại vì trời? Vì trời mưa bạn ạ. Trời mưa nên người buồn, phố buồn như tôi đã viết trong bài Thành Phố Buồn ấy. Chả phải Nguyễn Du đã nói người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ sao? Buồn thì không có hứng để viết mà viết không có hứng thì ý rời rạc, chữ lộn xộn... Nghĩ đâm ngán không muốn viết và làm khổ người đọc!

 Sài Gòn mưa ngâu
Vũng Tầu mưa bão
Ôi sao ảo não
Đi đâu cũng rầu!
Tôi quyết định đưa vợ đi Tây Nguyên thăm bạn bè. Đi để đổi gió, quên sầu. Lên Đắk Nông trời lại mưa tầm tã, ghé Ban Mê mưa rỉ rả suốt ngày... Qua Nha Trang trời cũng mưa ròng rã, xuống Cam Ranh mưa xối xả thâu đêm... Chuyến đi dự định hai tuần rút lại bốn ngày toàn ăn với nhậu, ca hát cho quên trời, quên đất! Chả đi đâu ra ngoài được cả. Chính vì về sớm nên tôi có giờ rảnh viết cho anh em. Có bài viết hôm nay cũng là nhờ trời đấy. Trời mưa trên Tây Nguyên, bạn ạ!

Viết đến đây thì nhận ra bài cũng đã đủ dài mà lòng cũng vơi bớt tâm sự với bạn bè. Tôi xin được tạm dừng ở đây và chọn tựa đề cho bài viết... Gọi là gì bạn nhỉ?  Mưa Tây Nguyên nhé!
VTH

PS: Một vài tấm hình kỷ niệm trên Tây Nguyên chia sẻ với các bạn...
Nhà thờ Đắk Nông  
Đêm văn nghệ gia đình
Bà cụ đã 82 nhảy tango với con gái

Ngã 6 Ban Mê Thuật

Nâng ly hội ngộ

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Đặc San Cao Thắng 76

Đặc San Cao Thắng 76
Như thông báo, bài vở cho Đặc San đã được khóa sổ ngày 15/10/2013 và sẽ được in ra để lưu hành trong nội bộ thân hữu.

Vì bài vở có nhiều hơn dự kiến, Đặc San đã được chia thành hai tập và ngày phát hành được dự trù vào thứ năm 31/10/2013. Trong khi chờ đợi bản in, các bạn có thể xem tuyển tập điện tử bằng cách bấm vào link dưới đây:
  1. Quê Hương và Tuổi Trẻ
  2. Lao Xao Tuổi Chớm Già
VTH

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Thành Phố Buồn...

Mấy bữa rày mây mù không nắng
Thành phố buồn phố vắng người thưa
Trời buồn buồn quá đổ mưa
Ta buồn lấn lá đợi mưa dứt sầu!

Mưa cuối mùa ào ào không ngớt
Đường Sài Gòn ngập nước đến hông
Xe nằm la liệt chất chồng
Làm sao đợi nữa... lội sông mà về!

Lối lần về lê thê thấp thỏm
Biết chỗ nào lỗ cống hố mương?
Chỗ nào cây đổ dây vương?
Chỗ nào hầm mở vô thường đợi ta?

Gần đến nhà tưởng là đã khoẻ
Nước tràn lên chảy rẽ quá sân
Vội vàng xắn áo, xắn quần
Kiếm thùng tát nước tát dần cho vơi...

Trời cứ thế lệ rơi không dứt
Mặc ta đây búc xúc từng giờ
Phố buồn buồn chẳng như xưa...
Người buồn buồn giữa cơn mưa Sài Gòn!
VTH

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

BIẾT YÊU KHI NÀO

Nhớ thuở khi tôi học vỡ lòng
Có lẽ lúc vừa tuổi lên năm
Buổi đầu đến lớp xa xưa ấy
Gặp một cô em cũng vỡ lòng

Thoạt nhìn cô bé tự nhiên thương
Về nhà hình bóng mãi vấn vương
Nếu không gặp mặt là nhung nhớ
Dù chẳng biết gì chuyện yêu đương

Vào lớp nhiều khi len lén nhìn
Cái gì cô ấy cũng quá xinh
Làm cho loạn nhịp tim non dại
Có biết đâu tôi đã vướng tình

Cũng nhớ cũng chờ cũng đợi mong
Hình bóng cô em kín ở lòng
Mỗi lần nhớ lại sao thương quá
Yêu khờ yêu dại tuổi trắng trong
                              NĐH

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Khi Yêu Đừng Hỏi Tại Sao

Bao năm rồi? Mấy chục năm rồi nhỉ?
Ánh trăng đêm rằm chinh phục ta đây
Mang ta về tâm trạng thuở thơ ngây
Phút giây ngày đó đâu? Nào ai biết!

Buổi đầu rụt rè hằn sâu tiếng sét
Chân theo người khi nhịp đập liên hồi
Tim vụn vỡ da diết mãi không thôi
Tình huống ấy vô tình hay cố tạo?

Lâng lâng mắt sáng đi tìm khúc dạo
Ta sẵn sàng nô lệ chết vì người
Mơ hình bóng ai trong giấc ngủ vùi
Hỏi tại sao đành lặng câm không biết

Xin đừng hỏi vì sao, vì sao hết
Cuộc sống ta đang xáo trộn từng ngày
Khoảnh khắc cô đơn tan biến mất ngay
Len lén nhìn sâu khối tình khờ dại

Đánh mất mình như không còn tồn tại
Giữa trời mênh mông trơ trọi riêng xa
Có lẽ người là khoảng lặng trong ta
Và yêu không biện minh hay lý giải

Khi yêu xin đừng hỏi tại sao phải...
Ta yêu người luôn yêu mãi, thế thôi!

NTKH  CT5

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

ĐẶC SAN CAO THẮNG 76

Để kỷ niệm năm năm ngày thành lập trang Cao Thắng 76, anh em biên tập quyết định gom bài vở và phản hồi đã đăng thành một tuyển tập với tựa đề:

Đặc San Cao Thắng 76
Tập 1
Lao Xao Tuổi Chớm Già

Vì là tuyển tập nên bài vở sẽ được chọn lọc và chia thành từng chủ đề. Ngày khóa sổ bài vở sẽ là thứ hai 30/09/2013 thứ ba 15/10/2013.

Đặc san ấn định dày khoảng 200 trang và được in ra để lưu hành trong nội bộ bằng hữu. Anh em nào có nhu cầu xin liên lạc với ban biên tập qua caothang76@gmail.com để tiện việc ấn loát.

Ngày phát hành tuyển tập được dự trù vào thứ năm 31/10/2013. Mọi ý kiến, yêu cầu đóng góp xin gửi về caothang76@gmail.com hoặc đưa vào nhận xét ở phần dưới trang này.

Thay mặt ban biên tập tôi xin trân trọng thông báo.
 VTH

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

NHƯ ÁNH SAO BĂNG

Chuyện đời sao lắm nỗi trớ trêu
Tim lòng vừa mở chưa kịp yêu
Tình riêng đã lỡ theo thời cuộc
 Đẩy đưa ai đến ngõ đìu hiu

Rồi xa xứ mưu tìm sự nghiệp
Lời yêu chưa ngỏ đã chia tay
Ôm hình bóng trong tim thổn thức
Vật lộn mưu sinh quên tháng ngày

Cũng đành chấp nhận nghiệt ngã thôi
Vô vọng buồn chán một kiếp người
Đường thiên lý gặp cô gái nhỏ
Đem lòng thương mến chăm sóc tôi

Người yêu chưa hẳn đã hơn vợ
Tình nàng ấm áp luôn yêu chiều
 Gia đình hạnh phúc cùng con nhỏ
 Trong tôi man mác mổi buổi chiều

Êm đềm cuộc sống cứ dần trôi
Con lớn dựng xây gia đình rồi
Giờ thông thả cố tìm quê cũ
Tim buốt nhói thấy dáng xưa đây

Lòng đau khiến cố nhân gặp lại
Quay quắt người xưa cứ dạt dào
Tiếng nói con tim... Ôi ! mạnh mẽ
Biết rằng chẳng được hẹn kiếp sau

Từ lâu lối rẽ đã chia hai
Người bên chồng hạnh phúc từng ngày
Tình đơn phương mình tôi ôm mộng
Với nàng xưa chỉ bạn mà thôi

Tôi muốn ngỏ lời chưa kịp nói
Nàng bâng quơ khỏa lấp ngây thơ
Còn hẹn kiếp sau nàng xin khất
Chẳng dám vương mang tình mộng mơ


Đặt mình vị trí cô vợ anh
Biết tim ai hai lối song hành
Quặn thắt lòng đau cho số phận
Chồng mình ôm ấp bóng ngày xanh

Phải đâu vợ vô tình không hiểu
Vì yêu chồng mù quáng đa mang
Cùng ai nguyện trọn đời chung thủy
Hạnh phúc ngập tràn mộng mông lung

Thương xót thay trái tim tật nguyền
 Mang cho vợ giấu cả niềm riêng
Bật khóc rùng mình nghe cay đắng
Bóng xưa in đậm trái tim chồng

Chăn gối bao năm hình chỉ mượn
Hãy nghĩ cho vợ mà yêu thương
 Đừng tình cũ không rủ cũng đến
 Đổ thừa con tim lý lẽ riêng

Chớ làm cuộc sống thêm chông chênh
 Nhốt tim yên ngủ không hớ hênh
Chôn vùi dĩ vãng vào quên lãng
Mái ấm gia đình hết chênh vênh
NTKH - CT5

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

LÀ THI SĨ...

Từng đọc và rất thích thơ của Xuân Diệu, tôi cho rằng làm thơ phải lãng mạn nhưng tình cờ đọc bài thơ dưới đây của Trường Chinh tôi cảm thấy mình đã quên mất sức mạnh ý nghĩa của thơ ca. Xin trình làng bài thơ Là Thi Sĩ để chúng mình chia sẻ...

Nếu "thi sĩ nghĩa là ru với gió,
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây",
Ðể tâm hồn treo ngược ở cành cây
Hay lả lướt đìu hiu cùng ngọn liễu;
Nếu thi sĩ nghĩa là nhăn với mếu,
Nghĩa là van Thượng đế rủ lòng thương,
Hồn bơ vơ lạc lõng ở mười phương,
Khóc rả rích như ve sầu tháng hạ;
Nếu thi sĩ vùi đầu mài miết tả
Cặp "tuyết lê" hồi hộp trước tình yêu,
Cho cuộc đời là mộng ái cao siêu,
Chìm đắm ở thương hoa và tiếc ngọc;
Nếu thi sĩ nghĩa là đem gấm vóc
Phủ lên trên xã hội đã điêu tàn,
Véo von ca cho át tiếng kêu than
Của nhân loại cần lao đang giãy giụa;

Thì bạn hỡi, một nhà thơ như rứa...
Là tai ương, chướng họa của nhân quần,
Nhọc tơ lòng mà phí cả ngày xuân
Ðể ca ngợi bất công và tàn ngược;
Uốn gối trước cường quyền và mong được
Lượm hương thừa, phấn thải để qua ngày;
Khiến loài người đắm đuối và mê say,
Sống thoi thóp dưới gông xiềng nô lệ.

Không, không được! Hỡi các nhà văn nghệ,
Các nhà thơ yêu dấu của đồng bào,
Các nhà thơ trong sạch và thanh tao,
Hoa thơm ngát trong vườn xuân đất Việt!
Là thi sĩ phải là hồn cao khiết,
Chí kiên cường và sứ mệnh cao siêu;
Ca tự do, tiến bộ với tình yêu
Yêu nhân loại, hòa bình và công lý
Cao giọng hát những bài ca chính khí
Của anh hùng đã vì nước quên mình,
Sống quang vinh mà chết cũng quang vinh,
Của Bãi Sậy, Thái-nguyên và Yên-bái...

Là thi sĩ nghĩa là theo gió mới
Tìm ý thơ trên ngọn sóng Bạch - đằng,
Ðể tâm hồn dào dạt với Chi-lăng,
Làm bất tử trận Ðống - đa oanh liệt,
Dốc cho hết cả một bầu nhiệt huyết,
Tưới tâm can đồng loại lúc tàn đông;
Thả trái tim hòa nhịp với Ðô-lương,
Với Lục-tỉnh, Bắc-sơn và Ðình-cả.
Là thi sĩ nghĩa là cao khúc họa
Cuộc đấu tranh vĩ đại của hoàn cầu
Chống hung tàn xâm lược khắp năm châu,
Trên trái đất dựng cao cờ dân chủ.
Dùng bút làm đòn chuyển xoay chế độ,
Mỗi vần thơ: bom đạn phá cường quyền,
Và lúc cần, quẳng bút lấy long tuyền
Hỡi thi sĩ! Hãy vươn mình đứng dậy!
Thời rượu nồng, đệm gấm đã qua rồi.
Thôi thôi đừng khóc gió với than mây,
Hãy nhịp bước trên con đường tiến bộ.
Dùng thi khúc mà lạnh lùng soi tỏ
Những bệnh căn xã hội đã tràn đầy;
Cùng công nông vun xới cuộc tương lai
Ðã chớm nở từ Liên-xô hùng vĩ.

Hà Nội, tháng 6-1942

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

MẶT NẠ TRUNG THU

Chỉ còn một tuần nữa là đến Trung Thu và chúng mình không thể không nhớ đến chuyện rước đèn đêm ấy của tuổi thơ.

Rước đèn đêm Trung Thu

Cái vui sướng nao nao khi được làm đèn, đốt đèn, rước đèn và cả làm cháy đèn có lẽ không còn nữa với trẻ em hôm nay. Đèn bày bán đầy chợ nên không ai tự làm nữa. Đường phố giờ ít trẻ và thiếu an toàn nên trẻ không được rước đèn. Đèn không dùng nến mà dùng pin nên không cần đốt và bị cháy! Nhìn các cháu cầm đèn ngóng ra cửa mà thương quá. Tuổi chúng mình phần lớn đã có cháu nội, cháu ngoại cũng nên giúp các cháu có tí gì gọi là kỷ niệm với ông bà chứ, phải không?

Gần đây lớp trẻ bắt chước lễ Haloween của Tây phương đeo mặt nạ cho đêm Trung Thu. Để đáp ứng với thị trường, một số làng nghề gia truyền phiá bắc đã làm mặt nạ giấy bồi với hình ảnh Á Đông như thỏ, mèo, chị Hằng, chú Cuội...

Mặt nạ thỏ, mèo
Theo tôi, đây là một ý tưởng độc đáo. Chúng mình có thể cắt mặt nạ bằng giấy thật đơn giản theo hình ảnh con cháu mình thích, cho chúng tô màu rồi đeo mặt nạ ấy trong đêm Trung Thu. Các cháu sẽ phát triển trí tưởng tượng sáng tạo của mình, thả hồn trong đêm Trung Thu và sẽ nhớ mãi kỷ niệm êm đẹp ấy của chúng với ông bà sau này. Các bạn nghĩ mình có thể làm một cái mặt nạ cho cháu đêm Trung Thu này không?

Cắt bìa và các cháu tô màu
VTH

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

MỘNG NGÀY XANH


Dấu yêu một thuở chớm mong manh
Chim non chập chững hót trên cành
Mắt biếc mơ màng xây thiên lý
Chân quàng quờ quạng vẽ đường ranh
Đua trận thư hùng say tâm trẻ
Thoảng tà áo trắng ngất hồn xanh
Dăm cánh phượng hồng vương trong gió
Gợi nhớ hôm xưa giấc mộng lành
VTH

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

TÔI LÀ AI?

Jack Benny tên thật là Benjamin Kubelski. Năm lên 8, ông được bố tặng một chiếc đàn violin làm quà sinh nhật. Chiếc đàn có giá 50 đô la – cả một gia tài năm 1908 đối với một gia đình người Nga nhập cư. Jack chơi rất hay và khi ở tuổi teen, ông đã được chơi cho các buổi hòa nhạc lớn. Tuy vậy, ông cho rằng cây violin vẫn chưa thỏa mãn trái tim ông.

Một buổi tối, ông quyết định kể cho các khán giả của mình nghe về một tai nạn nho nhỏ đã xảy ra trong ngày. Khán giả cười ngả nghiêng. Ông kể lại "Âm thanh đó khiến tôi mê mẩn. Tiếng cười đó đã kết thúc sự nghiệp làm nghệ sĩ chơi nhạc của tôi”. Chính nó bắt đầu sự nghiệp của ông để trở thành một vua hài nổi tiếng của Mỹ - Jack Benny. Jack đã tìm ra được mình là ai và tất cả mọi việc như khớp vào đúng chỗ, đưa ông đến đỉnh vinh quang.

Jack Benny
Thật vậy, nếu bạn không biết bạn là ai, làm sao bạn biết mình có thể làm được gì? Không biết mình có thể làm được gì làm sao mơ ước, lấy gì làm đích đến của cuộc đời? Sống không có ước mơ là sống như đã chết nhưng sống không biết mình là ai để rồi mơ ước viển vông là chuốc lấy đau thương, thẩt bại.

Hôm nay ngày Quốc Khánh, ngày cả dân tộc khẳng định mình là ai. Bạn cũng nên tự tìm lại để biết tôi là ai. Đừng để một ngày nào đó nghe tiếng hát ai oán của Khánh Ly rồi gật gù theo lời nhạc:
Tôi là ai, là ai?
Sài Gòn gánh gió trên vai, mưa lầy lội.
Tôi tìm chập chùng dấu vết hươu nai...
Không ai chờ đợi hình dáng tôi phai!

VTH

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

THÔNG BÁO

Ban Tổ Chức Hội Ngộ 2013 tại Nam Cali thông báo quỹ còn dư một số tiền muốn gửi về giúp các thày cô, nhân viên và cựu học sinh Cao Thắng có hoàn cảnh khó khăn. Vì vậy, ngày 24/07 vừa qua một buổi họp với sự tham dự của thầy Trần Phát Lạc cùng anh em đại diện các khóa gồm:

- Nguyễn Tấn Hưng (61-68) chủ trì buổi họp.
- Nguyễn Xuân Hưởng (54-61)
- Nguyễn Kiên Trung (56-63)
- Đặng Vĩnh Bữu (60-67)
- Trẩn Tỷ, Nguyễn Hồng Vân, Lê Thành Tài, Phạm Kinh Doanh (62-69)
- Nguyễn Thanh Toàn (65-70)
- Nguyễn Quang Minh (66-71)
- Đinh Tự Hoàng (67-72)
- Lê Quốc Thống, Nguyễn Lê Sơn (68-73)
- Huỳnh Tấn Lộc, Nguyễn Võ Văn (69-74)
- Trần Đình Đức, Đỗ Thọ Bình, Nguyển Thanh Nam (70-75)
- Nguyễn văn Hiếu, Võ Minh Thiện (71-76)
- Hai cô: Nguyễn Kim Hoa, Nguyễn Thoại Vân (74-76)

Buổi họp đã thống nhất:
1. Danh sách đề nghị các trường hợp cấp bách cần sự tương trợ tức thời của một số thầy và các đồng môn. Danh sách này sẽ được anh Tấn Hưng gởi đến BTC Hôi Ngộ 2013 tại Hoa Kỳ.
2. Số tiền tương trợ sẽ được xuất từ quỹ tại Hoa Kỳ và chuyển trực tiếp đến các địa chỉ nêu trong danh sách.

Do buổi họp không có được đại diện tất cả các khóa, danh sách đề nghị có thể còn thiếu xót một vài trường hợp. Nếu các bạn biết ai đó cần tương trợ xin hãy liên lạc gấp với:
Nguyễn Tấn Hưng
Email: tanhung6168@yahoo.com.vn
Đt: 0933 277 335
để kịp bổ sung vào danh sách.

Nhân dịp này tôi xin mạn phép thay mặt anh em cựu học sinh trong nước thành thật cảm ơn nhã ý tương trợ của quý thầy cô và đồng môn hải ngoại.

VTH

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

YÊU VÀ CHẾT TRÊN ĐẤT VIỆT

Ai nói già hết yêu? Robert Podunavac là người Mỹ, chuyên gia phần mềm của một cơ quan thiết lập bản đồ các vùng biển thế giới. Ông có hơn 40 năm rảo khắp các châu lục. Năm 2001 ông đến Việt Nam, gặp và yêu cô giáo Việt. Ông theo cô về quê để xin hỏi cưới theo thông lệ dân ta và nhận ra rằng miền đất này có quá nhiều để ông yêu. Càng ngày ông càng yêu đất Việt, phong tục và người dân Việt. Ông xin được định cư và chết tại Việt Nam!

Xin được định cư và chết ở Việt Nam

Từng có hai đời vợ, vợ đầu là người Hàn Quốc khi ông tòng sự ở đó và người vợ sau là cảnh sát Mỹ. Công việc tất bật, một tháng họ gặp một lần, hẹn nhau ở quán rượu nào đó. Cha mẹ, anh ruột của bà vợ bị ung thư. Bà đau khổ, muốn tìm cái chết. Thương quá, ông cưới. Bà ta bỗng đổ bệnh nghiện rượu, say liên tục, khắp nhà chỗ nào cũng có vỏ Whisky. Ông đem giấu, bà lại đem cất vào tủ quần áo. Can không được, ông đành ly dị.

Qua Việt Nam ông gặp gia sư tiếng Việt, Lư Hà Thy Nhơn, tại Sài Gòn. Ông yêu bởi cô là giáo viên, thông minh, đời nhiều uẩn khúc nhưng rất chân thành. Cô có một đời chồng với ba đứa con. Vì khó khăn nuôi con ăn học ở quê, cô lên Sài Gòn kiếm sống. Cô không muốn tái giá nhưng Robert theo đuổi cô quá. Để thử lòng, cô đòi Robert về quê xin cha mẹ hỏi cưới và để Robert thấy cảnh khổ của dân quê, phong tục khắt khe của làng và nhất là gánh nặng ba đứa con.

Trái với suy nghĩ của cô, về quê ở Tam Lãnh, Phú Ninh, Quảng Nam Robert càng yêu cô hơn vì mảnh đất, tình người, nếp nhà, quê thói! Ông mua sắm dụng cụ cho dân làng, cuốc đất, cày ruộng với họ. Ông mê chùa, bái lạy còn hơn cả cô. Ông chuộc lại mảnh đất mà mẹ cô đã bán vì túng thiếu, xây nhà, trồng lúa, nuôi gà vịt trên đó. Ông chu cấp cho mẹ con cô. Có lẽ yêu người thì mến đất nhưng cô không còn lý do gì để từ chối tình yêu mãnh liệt của Robert. Họ cưới nhau khi Robert đã 73 tuổi, cô 41.

“Tôi đi nhiều nước, nhưng thích nhất người Việt Nam vì họ quá thân thiện. Vùng đất Tam Lãnh này quá yên bình, cây xanh nhiều. Tôi thích”. Ông trầm ngâm rồi nói tiếp rằng, ở Mỹ ông không có vợ con, lại là con út trong gia đình. Anh chị ông đã chết hết. Nếu ông chết, ai là người an ủi linh hồn ông khi con cháu ông không bao giờ nghĩ đến chuyện đó? Lại nữa, ở bên đó, chết là thiêu, đổ biển, ai giàu có thì mua đất chôn nhưng có thời hạn. Ông thì thích có mồ mả! (*)

Ước mơ được yêu và chết tại Việt Nam
Cô Nhơn đã xây sẵn mộ cho ông. Ông rất xúc động: “Tôi đến đây, thành người thân trong nhà Nhơn, cả bây giờ lẫn khi chết, gởi thân xác cho gia đình Nhơn, tôi thấy tự tin và ấm áp. Tôi đã chuẩn bị hành trình khi nhắm mắt yên thân”. Khi được hỏi “Người phụ nữ này có vai trò gì với ông ?”, ông nhìn cô tràn ngập yêu thương: “Mở mắt ra, nhìn thấy Nhơn là tôi vui, đặt hết hi vọng ở em. Có em, tôi không lo gì cả. Tôi đã hai lần cưới rồi, dự định sẽ không bao giờ lặp lại nữa, nhưng khi gặp em, mọi suy tính không ngờ đổ vỡ tan tành. Đời, ba lần thì thôi, như người Việt hay nói, phải không?”(*).

Ước mơ của ông già Robert đơn giản chỉ là được yêu và chết tại Việt Nam!

VTH
* Tư liệu trích từ Báo Việt

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

VU LAN NHỚ MẸ


Hôm nay ngày Lễ Vu Lan
Con ngồi nhớ mẹ hai hàng lệ rơi
Mẹ không còn ở trên đời
Để con bên cạnh nghe lời yêu thương
Mẹ già một nắng hai sương
Nay đà siêu thoát Tây Phương lâu rồi
Nhưng sao lòng vẫn bồi hồi
Nhớ hình bóng mẹ chẳng ngơi tấc lòng
NĐH

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

BẠN ĐẾN THĂM NHÀ



Khó khăn bận rộn không nề
Ngũ nương Cao Thắng tìm về thăm ta
Các nàng chẳng ngại đường xa
Tấm lòng bè bạn thật là thâm sâu
Tri âm cùng gặp với nhau
Một ngày sao chóng qua mau thế này
Luyến lưu khi phải chia tay
Lòng mong gặp lại một ngày không xa
NĐH

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

HOÀI VỌNG

Ba mươi tám năm xưa
Trong căn phòng nhỏ
Chúng mình năm đứa
Nâng ly thề hứa
Sống chết bên nhau
Qua cuộc bể dâu
Nếu ai còn sống
Sẽ về lập ruộng
Đón người đến sau


Ba mươi tám năm sau
Chúng mình còn đó
Nhưng ước mơ xưa
Đã thành thiên cổ!
VTH

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

NGƯỜI RỪNG

Chính quyền Quảng Ngãi vừa tìm thấy hai cha con 'người rừng' Hồ Văn Thanh (82 tuổi) và Hồ Văn Lang (41 tuổi) ở thôn Trà Kem, xã Trà Xinh, huyện Tây Trà, tỉnh Quảng Ngãi.


Được biết hai cha con đã sống 'tự cung tự cấp' gần bốn mươi năm trong rừng. Ông Hồ Văn Thanh từng là bộ đội chính quy quân khu 5 ở tây Quảng Ngãi. Ông xuất ngũ về với gia đình sau năm năm kháng chiến. Năm 1972, nhà ông bị trúng bom, người mẹ ruột và 2 con chết.  Ông Thanh đem vợ về Trà Xinh sống và có thêm được hai con. Đau thương vì mất mát và nghi đứa con sau là con hoang, ông ôm con trai lớn là Hồ Văn Lang vào rừng.  Từ đó cha con ông trở thành 'người con của đại ngàn'.



Hai cha con sống  trong căn nhà treo và tự chế những vật dụng như búa rìu, nồi niêu từ những mảnh bom nhặt nhạnh trong chiến tranh.



Chuyện sống trong rừng bằng đó năm quả là kinh ngạc nhưng nỗi đau gặm nhắm ông Thanh mới là điều đáng suy nghĩ. Ông đã biến đau thương thành sức mạnh và nuôi lớn ước mơ cho con mình, Hồ Văn Lang, thành 'người rừng'. Ôi! Còn gì đau xót hơn?

VTH

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

PHIN ĐE LI

Mới nghe cứ tưởng phim Delhi của Ấn Độ! Không, Phin Đe Li đây là PHINDELI, một thương hiệu cà phê Việt ghép từ hai chữ PHIN là phin cà phê và DELI là ngon tuyệt (delicious).


Nếu chỉ là một thương hiệu thì không có gì đáng nói nhưng đây là một thương hiệu sẽ được đặt tên cho thị trấn Buford của Mỹ mà doanh nhân Phạm Đình Nguyên đã mua lại năm ngoái. Thị trấn này chỉ có một cửa hàng xăng dầu và nó sẽ được biến thành trung tâm giới thiệu cà phê siêu sạch Phindeli. Ông chủ cũ, Don Sammons, sẽ là đại sứ cho cửa hàng.

Ông Phạm Đình Nguyên đã mua Buford gần một triệu đô và theo tính toán của ông số tiền đó quá rẻ để có một thị trấn quảng cáo, trưng bày, phân phối sản phẩm. Thật vậy, để có một trang quảng cáo trên New York Times bạn phải mất ít nhất nửa triệu đô. Quảng cáo trên truyền hình còn mắc hơn. Ngay cả chuyện ông Nguyên là người Việt mà dám mua thị trấn Buford của Mỹ đã nổi đình nổi đám trên mạng. Hôm nay việc ông đổi tên từ Buford qua Phindeli - tên rất Mỹ - sẽ quảng cáo tiếp cho thương hiệu.


Theo tôi, đây là phương cách Mỹ hóa sản phẩm Việt để xâm nhập thị trường của Mỹ. Đương nhiên, cạnh tranh với các đối thủ cỡ Star Buck không dễ nhưng với chiêu đầu tiên đầy sáng tạo này chúng ta có thể tin rằng cà phê PHINDELI đã có đất trụ. Vấn đề chỉ còn là quảng bá và phát triển sản phẩm. Dĩ nhiên, đây mới là khởi đầu của một con đường dài đầy khốc liệt. Dẫu sao, nó cũng nói lên bản lĩnh của doanh nhân Việt hôm nay. Họ dám nghĩ, dám làm và họ xứng đáng thành công. Các bạn nghĩ gì về cách làm này của ông Phạm Đình Nguyên?
VTH

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

CHIA BUỒN

Được tin Nhạc Phụ của bạn Phan Anh Hải (HSCT 71-76. Hiện định cư tại Minnesota)

Cụ Bùi Đức Thuật đã từ trần lúc 8:00 sáng ngày 28 tháng bảy năm 2013
 (tức ngày 21 tháng 6 năm Qúy Tỵ). Hưởng thọ 93 tuổi. 
Lễ nhập quan và phát tang vào ngày thứ sáu 2 tháng 8 năm 2013 từ 9:00 – 11:00 sáng. 
Lễ viếng từ 11:00 sáng đến 7:00 tối ngày 2 tháng 8 năm 2013 tại nhà quàn
 Hillside Funeral Chapel 2600 19th Ave N.E., Minneapolis, Minnesota 55418 
Phone: 612-781-1999 
Tang lễ sẽ cử hành vào ngày thứ bảy 3 tháng 8 năm 2013 lúc 11:00 sáng tại Hillside Funeral Chapel.

Xin chia buồn cùng hai bạn Hải – Hoa cùng Đại Gia Quyến. Thành kính nguyện cầu hương hồn Cụ thảnh thơi về Cõi Phúc. 
MQH


Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

HÁI BƠ, ĐÙM NHÃN


Xuống nhà Hiệp để hái bơ
Ra vườn mới thấy trái chờ đầy cây
Bơ này tới lứa rồi đây
Thì ta cứ hái cho đầy rổ thôi
Hổm rày năn nỉ ỉ ôi
Không ai chịu đến  thì tôi hái dùm
Nhãn kia còn được mấy chùm
Hiệp giành chừa lại để đùm cho ai?


NĐH

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

HỘI NGỘ CAO THẮNG


Nhìn hình cứ ngỡ chẳng phải ta
Béo tốt, phương phi đẹp hẳn ra
Ân tình Cao Thắng đầy vương vấn
Chí khí Ngàn Trươi quá đậm đà
Tin yêu một thuở mươi con mắt
Mơ ước ngàn năm một làn da
Gặp nhau chắc hẳn nhiều tâm sự
 Hoài bão chôn lòng nói sao ra?
VTH

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

VƯỜN HỒNG


Sáng nay anh ra vườn
Nhìn cây cỏ mơn mơn
Anh yêu và vui quá
Chim đâu hót vang rờn!

Anh ghé thăm chậu hoa
Cánh hoa rung khe khẽ
Lá uốn mình nhè nhẹ
Nhụy cười ong bướm qua

Ngước mắt lên nhìn trời
Anh thấy lòng chơi vơi
Tình yêu và tạo hóa
Mãi đẹp, xanh, sáng ngời
VTH

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

MỪNG HỘI NGỘ 2013 NAM CALI

Ngày Hội Ngộ 2013 tại Nam Cali đã đến! Rất nhiều anh em cựu học sinh trường Trung Học Kỹ Thuật Cao Thắng tại Việt Nam mong ước được góp mặt chung vui nhưng vì hoàn cảnh không đến được. Từ bên này bờ biển Thái Bình Dương, anh em xin được nối vòng yêu thương với tất cả Thày Cô và các bạn Đồng Môn gần xa trên toàn thế giới qua tấm Kỷ Niệm Chương mà các cô CT5, đại diện anh em tại Việt Nam, sẽ trao tặng trong ngày hội.

Kỷ Niệm Chương Cao Thắng
Lấp lánh giữa trời...
Rạng ngời trong đêm!
Anh em Cựu Học Sinh Cao Thắng tại Việt Nam cũng xin được gởi lời chào mừng nồng nhiệt nhất đến với Thày Cô và các bạn Đồng Môn, xin chúc Ban Tổ Chức một ngày hội thành công tốt đẹp, các Bạn và Thày Cô một ngày vui trọn vẹn.



Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Mừng Đại Thọ Thầy Phan Văn Mão

Em ơi! Có bao nhiêu... 
Sáu mươi năm cuộc đời!

Câu hát này của Y Vân đã được sửa thành chín mươi năm cho xứng với thời đại nhưng câu hát ấy vẫn không xứng với thầy Phan Văn Mão của chúng ta. Quả vậy, ngày 30 tháng 6 vừa qua chúng tôi đã đến dự lễ mừng đại thọ sinh nhật tuổi 100 của thày!


Khi Thọ Bình đến vấn an và biếu thày món quà mừng đại lễ, thày nhận ra anh và hỏi:
- Anh em Cao Thắng có bao nhiêu ở đây? Thày đặt 50 chỗ - 15 chỗ cho anh em, đủ không?"

Câu hỏi đó làm tôi choáng: thày vẫn còn minh mẫn để tự mình tổ chức sinh nhật thứ 100.



Nếu sức khoẻ, tinh thần và tuổi thọ của thày là một sự ngưỡng mộ cho tất cả chúng ta thì sự ngưỡng mộ đó trở thành nhỏ nhoi khi được ngắm những kỷ niệm chương treo trên tường ở nhà thày. Vài tấm hình dưới đây cho thấy sự nghiệp và tâm huyết của thày đối với xã hội, trường học và quê hương.

 





Tôi đang ngơ ngẩn nhìn những kỷ niệm chương, bằng khen thì được gọi theo thày đến nhà hàng, nơi đó có thày Quốc, thày Kiệt và nhiều anh em cựu học sinh Cao Thắng của những khoá 1950. Thật ấm áp khi được ngồi giữa đại gia đình Cao Thắng và cũng thật tự hào khi nhận ra tình anh em cựu học sinh vẫn tràn đầy, xuyên suốt qua bao thế hệ.




Thày Mão khoẻ nhưng không còn đủ sức để đọc diễn văn oang oang như ngày xưa ở trường. Thày phải nhờ người con trai cả nói lớn lời thày cho mọi người cùng nghe.



Bữa tiệc kết thúc bằng chính thày cắt bánh sinh nhật thứ 100 và phân cho mọi người.


Chúng tôi ra về mà lòng còn lưu luyến. Thày đã và đang sống đầy cống hiến không chỉ cho trường Cao Thắng mà còn cho cả nền giáo dục nước nhà, đóng góp đầy nhiệt tình không chỉ cho xã hội trước 1975 mà còn cho cả quê hương hôm nay. Thày là niềm hãnh diện, là tấm gương sáng sống động cho anh em ta. Chúng tôi mong ước tấm gương đó sẽ còn sống với chúng ta trong nhiều năm nữa.


VTH