Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Phan Anh Hải, Bạn Tôi

Số là bạn hiền VHĐ gởi tôi một tấm hình chụp chung với PAH nhân dịp PAH và phu nhân ghé thăm.

Từ trái: VHĐ, PAH, Phan phu nhân, Vũ phu nhân


              Rượu ngon, bạn hiền, đồ nhậu trứ danh. Thật là những giây
              phút hiếm có trong đời. Độ đãi tôi món phá lấu, ăn rồi lại nhớ
              đến xe phá lấu của chú ba bên góc đường Pasteur. Mỗi lần
              ghé qua lại phải uống ly nước mía Viễn Đông. Những thứ này
              giờ đã trở thành lịch sử cả. PAH


Nhìn PAH, tôi không khỏi cầm lòng. Chợt nhớ bài
Hồng hồng, tuyết tuyết...
Mới ngày nào chẳng biết cái chi chi
Ba mươi hai năm thấm thoát có ra gì...

Ba mươi hai năm trước khi PAH mới qua Minnesota, cũng có gởi tôi một tấm hình gọi là để "bạn xa quê hương bớt nhớ mẹ hiền". PAH lúc đó cao gầy, mặc áo len màu xanh - màu áo xanh, xanh cả ước mơ (thơ NĐH), tôi đã viết một bài thơ cho bạn nhưng nghĩ sao không gửi. Hôm nay đọc lại, thấy củng còn hợp, gởi lên đây để "bạn xa quê hương vẫn nhớ bạn hiền"

Cao Thắng một thời rạng ước mơ
Lớp lớp màu xanh thắm thủ đô
Vươn cao thách thức đòi công lý
Cúi xuống chung tay giữ ngọn cờ
Kinh luân vần vũ rền sông núi
Tế thế rợp trời động thiên cơ
Năm tháng nhạt nhòa còn hay mất
Những con người đó của hôm xưa?

Thật tình không nhận ra PAH. Trong tấm hình mới, cả VHĐ và PAH đều già nhưng khác với VHĐ tự tin bên chai Gold Label, PAH giờ mập hơn, ánh mắt cũng buồn hơn. Con người đó của hôm xưa vẫn đó mà hào khí có còn chăng? Gởi lên đây để bạn bè cùng nghía...

VTH

12 nhận xét:

  1. Chào 2 bác nhà mình,
    Lâu nay tôi vẫn lưu trong đầu một PAH cao, ròm, đôi mắt sâu thường chớp hấp háy, dáng dấp văn nghệ như thầy Vũ Mộng Hà, nhưng hay cười với cái răng khểnh ...
    Nay nhìn đầy đặn, cặp mắt điềm đạm hơn nhưng vẫn còn nét tinh anh ngày nào.
    Còn bác Độ, mặt trông cứ như sĩ quan phát xít Nhật... Cũng may nóng đó rồi nguội đó, không để bụng, nên chưa nổi mụn ... bác Độ hỉ!
    Vẫn còn tiếc vì chưa biết mặt Phan phu nhân (cựu học sinh Trưng Vương Saigon). Chắc lại đứng sau ống kính rồi.
    MQH

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhìn hai bác khí thế thêm ngầu
      Hấp háy ngày xưa chợp mắt lâu
      Dáng dấp Phan Anh ròm khó tả
      Hình hài Hữu Độ sĩ quan rầu
      Như là phát xít quân binh Nhật
      Đối thủ hồng quân Đức Mỷ thâu
      Tả bạn Mai Hùng ,Hoa dựa ké
      Châm mồi xít lửa đổ thêm dầu ...
      Hi ... hi ... hai anh Hải & anh Độ ơi Hoa không có lổi nha ... chỉ xin diển tả nhẹ lại bài comment của anh Quốc Hùng thôi ... tại ảnh nha ... Hoa không bit à ... chạy thôi ... hi ... hi ...

      Xóa
    2. Mình gởi thêm tấm hình có cả Phan phu nhân cho Hùng đây.
      VTH

      Xóa
    3. Xin chép lại bài thơ này đề tặng Kim Hoa nữ sĩ. Hôm 8 tháng 3, sau chiến trận anh em ta phải vận công trị thương, nên hậu phương vắng lặng như tờ. Hôm đó, thương phế binh Mai Quốc Hùng cũng gắng sức thều thào được vài ba câu điểm danhtập họp vớ vẩn gì đó rồi cũng xéo biệt tăm. Đến khi sư muội hỏi quà đâu, chẳng có anh nào lên tiếng.
      Chờ mãi, chạnh lòng tôi mới viết vội bài thơ này, phải mượn ý thơ lời nhạc của nhiều vị (xem phần chú thích).



      Nàng xưa tóc xõa ngang vai
      Sợi dài sợi ngắn gót hài lả lơi
      Một trang quốc sắc tuyệt đời
      Biết bao chàng phải vấn vương tơ sầu
      Kim Hoa quân tử hữu cầu
      Hoa vàng rực rỡ chiều thu rũ buồn
      Tìm đâu để thấy cội nguồn
      Tưởng mình Lưu Nguyễn đời thường thiên thai

      PAH

      Xin gởi nữ sĩ bài thơ này để cảm tạ chân tình của cô đối với anh em chúng
      tôi



      Chú thích:

      Câu thứ hai: mượn lời trong bài nhạc “tóc mai sợi vắn sợi dài”
      của nhạc sĩ Phạm Duy
      Câu thứ ba: câu này tôi mượn của cụ Trần Trọng Kim dịch sang
      Việt ngữ từ câu “tuyệt đại hữu giai nhân” trong bài
      “giai nhân” của thi sĩ Đỗ Phủ đời Đường.
      Câu thứ năm: câu này trích trong kinh thư của Trung Hoa
      “quan quan thư cưu, tại hà chi châu,
      yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”.
      Câu thứ sáu: Kim Hoa hay “Hoa Vàng” dịch nôm na như vậy
      chẳng biết có chuẩn hay không (chắc phải nhờ Vũ
      tiên sinh, bởi tôi kiến thức còn nông cạn). “Hoa vàng
      mấy độ” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là bài nhạc
      tôi đã mượn lời.
      Hai câu cuối: cảm hứng bài thơ hai chàng “Lưu Nguyễn lạc thiên thai”
      của thi sĩ Tào Đường

      Xóa
    4. Chào thi sĩ PAH,
      Thật tình hôm đó thương phế binh MQH chỉ đủ sức thều thào "có..ó" một tiếng, rồi lu bu chuẩn bị đồ nghề đi "an dưỡng"! Bà xã tôi hỏi: Ông trốn ngày 08/03 hả ? ......
      Buổi chiều ngồi chờ ở TSN, thấy nữ sỹ Kim Hoa hỏi các huynh: Quà của Muội đâu ? Một bài thơ tặng ...., kèm lời khuyên nên chép ngay vào lưu bút ngày xanh, kẻo bác Hiệp nay mai vứt trang này vào sọt rác (theo thông báo thu dọn chiến trường ....}. Qua giọng văn tôi đoán lầm là của bác Độ !
      Nhẩm tính KH Xí muội sẽ có ít nhất bốn bài thơ "trứ danh" của các huynh chúc mừng ngày 08/03 (từ này dường như của La Thoại Tân. Anh em mình thủa trước cũng hay dùng. Lâu lắm rồi, mới nghe PAH nhắc lại!), tôi cũng yên tâm, chờ ... đọc ké!
      Chắc bác Hải đã xem qua bài sưu tầm "Đàn ông Việt thường quên nịnh vợ" của Ái Liên gởi nhóm bạn CT vài ngày nay ? (Ở đây tôi chỉ nói đàn ông Việt ở Việt nam ! Bác Hiệp ở Anh về, ngoài diện ngâm cứu. Chỉ có bác Hầu ngoại hạng thôi vì vẫn thường .."Em yêu" .. vấu !)
      Cám ơn Vũ, Phan tiên sinh, các quí phu nhân đã góp mặt trong đại gia đình CT 71-76.
      MQH

      Xóa
    5. Kính gởi Phan tiên sinh nhà mình ... hi ... hi ... Bây giờ muội mới biết bài thơ kia của huynh Muội xin cãm ơn huynh nhiều lắm nhé ... bài thơ này ra mắt tiên sinh nha ...

      Bây giờ tác giả lộ tên mình
      Chẳng để Kim Hoa đoán ý tình
      Cãm kích tiên sinh Phan đã tặng
      Không màng nữ sĩ nghỉ ân tình
      Bài thơ thoát ý văn bay bổng
      Luận ngữ vài từ khởi mượn hình
      Bóng bẩy văn thơ trau chuốt gởi
      Cô nàng kính đến cám ơn anh ...

      NTKH CT5 hi ... hi ...

      Xóa
  2. Nhìn hình Hải, nhớ lại hồi còn học chung Hải thế nào nhỉ, ừ Hải có dáng dấp nghệ sĩ sống trong cõi riêng đầy tâm trạng, có lẽ mình mượn lời thơ đã đọc lâu lắm của một nhà thơ đã quên tên để tả bạn:
    " Có những người thơ rất đổi thơ
    Óc thường đi vắng mắt hay mơ
    Chân đi ắt hẳn không cần đất
    Giữa cõi trần gian bước hửng hờ
    .............................."
    Trong tập san của lớp Hải có tham gia hai bài thơ,hai đứa em mình đọc đều tấm tắc khen hay.
    Bây giờ nhìn hình bạn mập mạp phong độ hơn vẫn còn dáng dấp nghệ sĩ nhưng toát lên bản lĩnh và sự tự tin bên bà xã trẻ đẹp .
    Mong rằng bạn bè vẫn còn nhà thơ PAH của lớp. gia đình bạn có một PAH chịu thương chịu khó bản lĩnh trong kinh doanh .Chúc bạn và gia đình thành đạt và sức khỏe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gởi bác Nguyễn Đình Hầu bài thơ này của thi sĩ Hồ Dzếnh, tập thơ này cũng là một trong những bộ sách gối đầu năm xưa.

      Người Thơ

      Có những người thơ rất đỗi thơ,
      Óc thường đi vắng, mắt theo mơ,
      Chân đi ắt hẵn không cần đất,
      Giữa cõi trần gian, bước hững hờ.

      Chàng ta làm toán để mơ duyên,
      Dấu sắc thường hay đánh dấu huyền,
      Lắm lúc thơ về không kịp viết,
      Vần "e" bỗng hạ xuống... vần "uyên".

      Bốn khóa thi liền hỏng mất năm,
      Cuộc đi khó quá, tình đi thâm.
      Ra về mẹ hỏi: " Con thi đậu ? "
      - Thưa dạ! Vì con trót... viết nhầm!

      Thầy giáo thường khen tự buổi đầu:
      "Anh này không khéo hỏng về sau!"
      Nhưng chàng trai ấy tin mình lắm,
      Thầm nhủ: Đời ai thiết sự giàu.

      Chàng trai năm trước vẫn như nay
      Vì vẫn lơ mơ suốt cả ngày,
      Có lẽ tên mình không nhớ nữa,
      Vẫn tìm khăn mặt vắt trên... tay

      PAH

      Xóa
  3. Cảm ơn bác Hiệp với hai bức ảnh bổ sung.
    Thật sự tôi cũng lạ về những bức ảnh mới này. Ánh mắt xa vắng chưa hề thấy trước kia của PAH !
    Ngày trước trong sân trường, Hải lúc nào cũng thân thiện, tươi vui, ....
    Chúc các bác luôn tươi vui để còn trả nợ dài dài cho đời (ý của bác Độ).
    MQH

    Trả lờiXóa
  4. Hình như PAH mang trong lòng cả trời tâm sự. Con người đó của hôm xưa vẫn đó, hào khí vẫn đó nhưng nợ áo cơm trĩu nặng trên vai. Cả một nỗi u uất biết tỏ cùng ai?

    Khi còn ở Anh Quốc, tôi buồn qúa viết bài thơ dưới đây.

    MÙA ĐÔNG BẤT TẬN
    Tôi không có mùa xuân
    Trên xứ người hoa nở
    Tôi không có mùa hạ
    Trong nắng sớm tình xa
    Tôi không có mùa thu
    Đường sương mù lạc lối
    Từng mùa đông tăm tối
    Lạnh lẽo lấp ngày xanh
    ...
    Tin yêu xưa chết dần
    Tháng năm thêm tủi hận
    Nuốt sầu lên cay đắng
    Xót phận kẻ ra đi
    Mù mờ trong vô tri
    Đốt quãng đời cơm áo
    Nhìn đàn con, lũ cháu
    Lặng lẽ thành ngoại nhân
    Nhận mùa đông bất tận

    Giờ đọc lại thấy cái buồn đã đeo đẳng, dằn vặt và bóp méo tất cả. Đúng là "người buồn cảnh vật có vui đâu bao giờ".. nhưng để được gì nhỉ? Tại sao cứ phải buồn?

    Như anh em nhận xét, PAH vẫn còn dáng dấp nghệ sĩ, vẫn toát lên bản lĩnh và sự tự tin bên bà xã trẻ đẹp (lời NĐH). Mình cũng mong rằng PAH sẽ bớt buồn, vẫn còn là nhà thơ của lớp và đương nhiên, vẫn bản lĩnh trong kinh doanh. Chúc PAH và gia đình đạt những gì mơ ước.
    VTH

    Trả lờiXóa
  5. Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
    Có soi thấu tận cùng miền u uẩn ?
    Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng
    Hay ân cần chuyên chở lụy phiền tôi

    (thơ Nguyễn tất Nhiên)

    Trả lờiXóa
  6. Đọc những chia xẻ của các bạn,nhìn hình Độ, Hải cùng hai phu nhân, cảm xúc làm thơ thấy không ổn gở xuống. Nhưng tự nhủ bạn mình vui vì được tâm sự chia xẻ cùng nhau, nên sửa lại đăng lên. Vui vẽ chấp nhận các bạn hỉ

    Bạn tôi mỗi người một tâm sự
    Quá khứ buồn thành kẻ xa quê
    Đứa trở về khi đầu chớm bạc
    Bởi nặng tình đất mẹ thân thương
    Đứa xa xứ thân còn bương chải
    Đôi mắt buồn quê mãi còn xa
    Biết bao giờ ta về họp mặt
    Để rạng ngời ánh mắt ngày xưa

    Trả lờiXóa