Rằng xưa có người treo ấn
Lên non tìm động hoa vàng
Cát bụi phồn hoa để lại
Ngủ say bên đồi dạ lan
Tâm ơi , sao còn vọng tưởng
Nhớ xưa em chửa theo chồng
Áo xanh áo hồng em mặc
Áo hoa khoác vội mùa đông
Con chim nào buông tiếng hót
Lạc lõng bên cội hoa vàng
Tiếng cười như còn quanh quẩn
Mùi hương xưa dường chửa tan
Bên cầu xuôi dòng nước chảy
Mù xưa ướt thẫm tóc người
Có người đem thơ đổi rượu
Uống say trong chiều sương rơi
Cuồng ngâm giữa mùa hoa rụng
Người về đâu chốn hư không
Xa rồi từ mùa thu ấy
Nghìn năm khuất dấu ngựa hồng
Chiều nay có người độc ẩm
Uống mãi chờ một bóng hình
Chiều nay có người say tít
Ôm đàn chờ một vầng trăng
Ở hải ngoại mà tìm được những giây phút rung động dạt dào qua lời ca tiếng hát, trải lòng lai láng qua rượu thơ.. đã là hiếm. Giữ được tâm hồn ấy qua bao năm tháng rồi đọng lại thành thơ qủa là một kỳ công. Bạn bè khắp nơi có lẽ đang ngây ngất vì chất thơ này và lặng mình không viết ra được cảm xúc của mình.. Riêng tôi xin được chia xẻ với bạn.
Trả lờiXóaVTH
Nam mô a di đà. Khổ hải mêng mang hồi đầu thị ngạn. Buông dao đồ tể thành phật sống, rồi cũng chỉ ngồi lim dim mắt phật nhìn chúng sinh than oán. Những điều bất nhẫn xung quanh không thể nào ngoảnh mặt bởi lẽ ta vẫn còn đôi mắt. Nếu dao đồ tể kia vẫn có thể chặt được đầu vài tên gian ác thì xin cứ làm tên đồ tể dù suốt cả đời phải lưu vong
Trả lờiXóaPAH