Tết Trung Thu đốt đèn đi chơi
Em đốt đèn đi khắp phố phường...
Em đốt đèn đi khắp phố phường...
Đêm Trung Thu của chúng tôi hôm xưa |
Ngày xưa khi còn bé, lũ trẻ chúng tôi chuẩn bị cho cái đêm Trung Thu thật chu đáo. Làm gì có tiền mua đèn, chúng tôi phải tự làm lấy. Đứa lớn kiếm tre, đứa nhỏ kiếm giấy rồi tụ lại đứa chẻ, đứa vót, đứa uốn tre. Con gái phụ vào nấu hồ. Những cái đèn xếp, đèn lồng, đèn ngôi sao thành hình, tuy thô kệch nhưng đẹp biết bao với chúng tôi. Những chiếc đèn ấy được chia nhau đem về, ngắm nghiá từng đêm chờ ngày đi rước. Đèn kéo quân đẹp thế nào không biết nhưng là của người lớn, chỉ để chưng... không có ý nghiã gì với lũ trẻ chúng tôi cả.
Rồi rằm cũng đến. Chúng tôi ăn vội vã bữa cơm chiều và chờ cho sụp tối. Khi ánh trăng vừa lú là lũ trẻ í ới gọi nhau. Tiếng chó sủa, tiếng người lớn bảo nhau ra ngắm trăng cũng là lúc chúng tôi xếp hàng, rước đèn đi long nhong trong xóm. Hình ảnh một đàn trẻ cầm đèn, vừa đi vừa hát, được người lớn cho vài cái bánh, cái kẹo thật sống động, nên thơ. Rồi đứa bị đèn tắt, đứa bị cháy đèn, đám trẻ cãi nhau inh ỏi... Những kỷ niệm ấy vẫn còn trong tôi cho đến hôm nay.
Rồi rằm cũng đến. Chúng tôi ăn vội vã bữa cơm chiều và chờ cho sụp tối. Khi ánh trăng vừa lú là lũ trẻ í ới gọi nhau. Tiếng chó sủa, tiếng người lớn bảo nhau ra ngắm trăng cũng là lúc chúng tôi xếp hàng, rước đèn đi long nhong trong xóm. Hình ảnh một đàn trẻ cầm đèn, vừa đi vừa hát, được người lớn cho vài cái bánh, cái kẹo thật sống động, nên thơ. Rồi đứa bị đèn tắt, đứa bị cháy đèn, đám trẻ cãi nhau inh ỏi... Những kỷ niệm ấy vẫn còn trong tôi cho đến hôm nay.
Những năm xa xứ, tôi cũng cố cho con tôi có được đêm Trung Thu như thế. Vợ chồng tôi làm đèn, làm bánh trước chờ đêm rằm tháng bảy. Trăng lên nhưng không sáng như ngày xưa. Ở đây, người lớn không ngắm trăng và lũ trẻ không rước đèn. Hai con tôi chơi đèn quanh quẩn trong vườn một lát rồi treo lên trong phòng, ngồi ăn bánh. Thế là hết! Cái đèn được giữ lại cho năm sau, năm sau nữa... Cái đèn đó con tôi vẫn giữ đến hôm nay. Có lẽ ký ức con tôi không rực sáng trong đêm Trung Thu như của tôi nhưng chắc chắn con tôi có một chút kỷ niệm để giữ trong tâm hồn.
Về Việt Nam tôi nôn nao tìm lại hình ảnh ngày xưa. Đêm Trung Thu đầu tiên, trời mưa. Có lẽ vì thế trẻ em không ra đường. Tôi buồn bã chờ đêm Trung Thu năm tới... Năm sau, trời không mưa, đẹp nữa là khác nhưng không thấy trẻ. Ngạc nhiên, tôi dò hỏi. Người bảo giờ khu xóm không còn đủ trẻ để rước đèn. Kẻ nói trẻ bận học, rước đèn ngoài phố nguy hiểm, kẹt xe. Vả lại, đèn đường sáng choang, đèn Trung Thu lập loè chẳng ai chơi... Ôi, thương cho các cháu quá! Các cháu không có gì để nô nức, vui đùa trong đêm Trung Thu và rồi khi lớn lên, các cháu sẽ không có gì để nhớ đến, tìm về...
VTH
Đêm Trung Thu của trẻ em hôm nay... |
VTH