Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

Nhắc Nhau Ngày Hội Ngộ Cao Thắng 2013

Dù ai xuôi ngược đó đây
Nhớ ngày Hội Ngộ bạn, Thầy gặp nhau.
Dù nơi núi thẳm, rừng cao
Ngày 4 tháng 7,  rủ nhau cùng về
Dù ai xuôi ngược trăm bề
Đồng môn, bằng hữu câu thề sắt son.
Dù cho biển cạn, đá mòn
Áo Xanh Cao Thắng vẫn còn có nhau.
Dân Cao Thắng rất tự hào
Ngày vui Hội Ngộ bên nhau vẹn lòng
Cho dù cách biệt núi, sông
Mừng ngày Hội Ngộ về đông, về nhiều
Dù đời mưa nắng, sớm chiều
Đồng Môn Hội Ngộ là điều ước mơ
Mừng Hội Ngộ viết câu thơ
Ngày 4 tháng 7 đợi chờ Đồng Môn.

Hồng văn Thêm

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

CHƠI CHỮ NAM BỘ

Từ một thuở tầm dzông đi mở cõi
Đến một thời tầm dzuộc giữ non sông...

Dzô! Dzô! Nghe anh bạn nhậu rống lên hai câu thơ rồi kêu dzô, tôi cũng dzô dzui dzẻ với anh để rồi ngẫm nghĩ lại và giật mình với cái chơi chữ của dân Nam Bộ. Hai câu thơ này có lẽ nhái từ bài thơ của Huỳnh Văn Nghệ:

Từ một thuở mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...

Ở đây xin miễn bàn về cái hào hùng trong hai câu thơ của Huỳnh Văn Nghệ mà chỉ xin bàn ở hai câu thơ nhái, đặc biệt trong sắc thái Nam bộ. Nó nửa đùa, nửa thật lại mang nhiều ý nghĩa để mỗi người tự suy tự diễn. Nó giống như bức tranh nghệ thuật kỳ bí dưới đây:

Bức tranh kỳ bí

Bạn thấy gì trong bức tranh này? Một thiếu nữ đang ngồi đọc sách hay mặt một nam nhân Tây Ban Nha hay cái gì khác nữa? Thấy gì tùy bạn! Tương tự như vậy, bạn hiểu câu thơ nhái thế nào tùy bạn. Bởi tôi đề ra hai câu thơ này, tôi xin được góp ý trước. Các bạn cho nhận xét của mình nữa nhé...

Trước hết, cái hay của hai câu thơ trên ở chữ dz của dân Nam bộ.  Chữ dzông và chữ dzuộc đều bắt đầu với chữ dz và có ý nghĩa giông giống nhau. Dzông là chuồn và dzuộc (vuột) là mất. Hai chữ đối âm, đối thể đó ráp lại với ba chữ sau chúng, nghĩa là 'dzông đi mở cõi' đối với 'dzuộc giữ non sông' thì không còn chỗ chê! Bạn hiểu thế nào?

Ngoài ra, chữ tầm trước hai chữ dzông/dzuộc còn có nghĩa là tìm, tỉ như trong câu  'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'. Vậy câu 1 có thể hiểu cha ông ta mở nước bằng cây tầm vông hoặc bằng cách tìm chỗ trốn đi và câu 2 có thể hiểu là con cháu hôm nay giữ bờ cõi bằng trồng cây tầm giuộc hoặc bằng cách tìm bỏ hết non sông!

Tôi nghe chua và chát, chua chát như vị trái tầm giuộc trong câu 2. Nếu ngẫm sâu hơn, cả hai cái tầm - tầm vông, tầm giuộc - đều là tầm phào, tầm xào, tầm bậy. Chẳng có gì tầm vóc, nói chi tầm nhìn!

Hình như văn hóa Nam Bộ đã thăng hoa lên một bậc, cao hơn và cũng cay hơn. Xin được dùng câu thơ Nguyễn Du tả trong Kiều để nói lên cái hay của chơi chữ Nam Bộ:

Rằng hay thì thật là hay..
Nghe sao ngậm đắng nuốt cay thế nào!

VTH

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

MƯA THÁNG 6



Chán nắng trời buồn đổ mưa ngâu
Dai dẳng từng cơn dấy tâm sầu
Mưa mãi, mưa hoài, mưa tháng sáu
Giận hờn giăng mắc, mắt ai sâu?

Ấm áp ngày xanh ta bên nhau
Mải vui tháng sáu đến giăng sầu!
Trách trời trưa đó mang mưa sớm
Hay trách người xưa gợi niềm đau?

Hãy trách người đi cho bớt đau
Lời xưa xin lỗi đã thay màu
Đau kia em giữ trong nhung nhớ
Giận hờn ta nhận mãi mai sau...

Âm vang một thuở chết trong nhau
Thơ ngây, trong trắng mối duyên đầu
Nâng niu, kính cẩn thờ ngôi báu
Năm tháng ngọc ngà in vết sâu

VTH

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

ĐÀ LẠT XƯA VÀ NAY

Tôi đến Đà Lạt lần đầu vào những năm 70 khi thành phố còn hoang sơ, dân cư thưa thớt. Nét đẹp mơ màng của thành phố trong sương đã làm tôi mê mẫn. Không giữ được cảm xúc, tôi  quyết dạo quanh bờ hồ Than Thở dù lúc đó trời đã ngả chiều và chỉ còn chút ánh tà. Đi được nửa vòng tôi bắt đầu run lập cập. Vừa thấy nhà hàng Thủy Tạ, tôi ghé vào uống vội mấy ly cho ấm nhưng vẫn không chịu nổi cái lạnh thấu xương. Tôi đã không quên buổi tối đó.

Buổi chiều bên hồ Than Thở
Trở về khách sạn, cuộn mình trong chăn và nghe tiếng người mua bán giữa chợ đêm Đà Lạt tôi chợt nhận ra rằng tôi cũng như bao du khách khác đã lạc mình vào cõi mơ!

Chợ đêm Đà Lạt
Đà Lạt đẹp nhưng cái đẹp đó rất ngoại lai, dáng dấp của trời Tây. Đà Lạt chỉ đẹp với du khách. Bạn hàng chợ đêm cũng như những người dân lam lũ trồng cấy nuôi Đà Lạt chả bao giờ "lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ". Thật vậy, dân Đà Lạt lúc đó phần lớn là người dân tộc. Họ chiếm khoảng 80 phần trăm, đã và sẽ chẳng lắng nghe chiều xuống... Số còn lại cũng chẳng ai lắng nghe ngoài những ông Tây thèm cái lạnh Âu Châu và một ít người Việt trong giới thượng lưu có điều kiện để sống mơ màng theo Tây.

Nhà thờ Domaine de Marie ở trung tâm Đà Lạt
Tôi ghé Đà Lạt vài lần sau 75 nhưng đi theo tour, nghĩa là thăm qua loa những thắng cảnh theo kiểu "cưỡi ngựa xem hoa". Tôi không có dịp đi sâu vào thành phố. Lần này đi cùng bạn bè về sống với gia đình bạn ở Đà Lạt, tôi thấy được nhiều mặt của thành phố.

Trước 75, dân số Đà Lạt khoảng 80 ngàn nhưng người Kinh chỉ có 20 phần trăm, i.e. 16 ngàn người. Dân số Đà Lạt bây giờ hơn 200 ngàn, và người Kinh chiếm 97 phần trăm, i.e. khoảng 200 ngàn. Mật độ nhà ở dày đặc cùng với nhu cầu phục vụ khách du lịch đã làm mất đi  những rừng thông - vẻ đẹp hoang sơ của thành phố. Đà Lạt đã không còn lạnh như xưa. Tôi có thể đi khắp thành phố, kể cả trên đỉnh Lang Biang, với áo sơ mi tay ngắn không áo khoác, áo gió, áo lạnh!

Du khách đạp xe quanh hồ Than Thở

Nhà nghỉ phục vụ du khách trên đảo hồ Trúc Lâm
Đà Lạt bây giờ gần gũi với tôi hơn. Tôi có thể nhâm nhi ly cà phê trong cái se mát sáng sớm hay dạo bờ hồ buổi chiều mà không run lập cập. Đà Lạt vẫn đẹp nhưng cái đẹp ấy hòa quyện hơn và được nhiều người chiêm ngưỡng hơn.

Vườn hoa Đà Lạt
Tôi nghe nhiều than phiền, luyến tiếc những cái xưa của Đà Lạt, trong đó có ít nhiều đáng tiếc như thác Cam Ly đã cạn nước nhưng nhìn chung Đà Lạt đang đi đúng hướng, phát triển tự nhiên theo dân số mà vẫn giữ gìn các thắng cảnh khá hoàn mỹ.

Nhà thờ Domaine de Marie

Trên đỉnh Lang Biang
Đà Lạt đẹp quyến rũ với đầy đủ tiềm năng "tam tài". Thành phố hứa hẹn một tương lai tươi sáng mà tôi tin sẽ thành hiện thực trong một ngày không xa.

VTH

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

NGÔI TRƯỜNG KỶ NIỆM - Phần 4

Vừa hết cầu thang
Tim đã rộn ràng
Bức tượng Cao Thắng
Một tay cầm súng
Một tay giữ gươm
Dáng đứng kiên cường
Làm anh lính gác!
Thời cuộc đã khác
Nhưng ông không màng...

Tượng Cao Thắng trên lầu đồng hồ
Dọc theo hành lang
Trước có ba phòng
Giờ được nối thông
Thành nhà Truyền Thống
Một cái bàn rộng
Ghế xếp xung quanh
Tượng bác bán thân
Trên nền cờ đỏ

Phòng Truyền Thống
Phòng đầy chứng cứ
Lịch sử hình thành
Đã hơn trăm năm
Của trường Cao Thắng
Rất nhiều hình ảnh
Sự nghiệp, văn bằng
Phong trào đấu tranh
Kháng chiến chống Mỹ
Danh hiệu cao quý
Lao động Anh Hùng
Huân chương Chiến Công
Độc Lập Hạng Nhất

Văn bằng tốt nghiệp năm 1930
Tất cả sinh hoạt
Trước năm 75
Nếu không đấu tranh
 Đều không được biết
Thật là đáng tiếc!

Cổng trường Cao Thắng hôm nay
Tôi yêu mái trường
Như yêu quê hương
Như yêu nòi giống
Yêu không tranh lấn
Yêu không giành quyền
Yêu bằng trái tim
Thiêng liêng thắm thiết
Tự nhiên gắn kết
Đương nhiên tự hào
Lẽ nào phải hỏi..
Ôi Cao Thắng! Ta sẽ tìm được gì của những năm xưa?

Cao Thắng bây giờ
Cũng của ngày xưa
Lớp sau kế thừa
Sao nỡ bỏ đi ?
Chốn xưa nơi cũ vẫn là...
Nhưng mà Cao Thắng của ta đâu rồi?
Ngậm ngùi muốn nói lại thôi
Nhưng lòng luyến nhớ một thời năm xưa!
VTH

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

NGÔI TRƯỜNG KỶ NIỆM - Phần 3

Vui sao còn đó...
Ngôi lầu đồng hồ
Tường vôi mái đỏ
Đậm nét hôm xưa

Lầu đồng hồ còn đây...
Mặc cho đổi thay
Hai kim vẫn quay
Đồng hồ vẫn chạy
Đón người hôm nay!

Lầu đồng hồ trong ngày Truyền Thống
Bước lên cầu thang
Ngó xuống sân trường
Nhớ thầy, nhớ bạn
Nỗi niềm mênh mang...

Tổng quan trường Cao Thắng hôm nay
Trải bao năm bước đường lưu lạc
Vẫn nhớ ngày nhập học đầu tiên
Bàn tay vung tát mấy em
Tạo nhiều ấn tượng mang tên 'tổng lùn'!

Thày ắt biết nhưng không trách cứ
Kỷ luật nghiêm vẫn giữ cho trường
Chẳng màng trò lúc lớn khôn
Có hiểu được tình thương thày tổng?

Niềm kính mến dâng lên thày Thống
Cùng các thày Hoằng, Lẫm, Hà, Nhâm...
Em xin ghi khắc trong tâm
Sống cho xứng đáng công ơn các thày

Thày Vũ Mộng Hà (đeo cà-vạt) và học trò tại cầu thang lầu đồng hồ năm 1960
Một thoáng bồi hồi
Bâng khuâng tiếc nuối
Kỷ niệm từng chuỗi
Ùa về trong tôi
Mộng ước chơi vơi
Buồn vui giăng lối...
Ôi Cao Thắng! Ta sẽ tìm được gì của những năm xưa?
VTH

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

NGÔI TRƯỜNG KỶ NIỆM - Phần 2

Bước vào bên trong
Khoảnh khắc lạ lùng
Sân trường vắng lặng
Sân trường mênh mông..
Giờ thì đã không còn sân bóng rổ!
Cũng không còn lưới bóng chuyền
Không văn phòng ̣đại diện học sinh
Xung quanh là những building cao to, hoành tráng

Bên trái sân trường - Phía nhà canteen cũ
Góc trái sân trường - Phiá xưởng sắt và mật khu cũ
Góc phải sân trường - Phiá tháp nước, nhà vệ sinh cũ
Bên phải sân trường - Phiá sân bóng rổ
Hình ảnh trường xưa chỉ còn trong dĩ vãng!
 Ngay cả tượng ông Cao Thắng
Cũng được thay bằng tượng bác Tôn..
Tượng học sinh Tôn Đức Thắng trước cột cờ
Cột cờ và văn phòng ban Giám Hiệu

Tôi ngước nhìn lên
Thấp thoáng cao trên
Lao xao trong gió
Mấy hàng cờ đỏ..
Ôi Cao Thắng! Ta sẽ tìm được gì của những năm xưa?
VTH

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

NGÔI TRƯỜNG KỶ NIỆM - Phần 1

Nhân ngày Truyền Thống
Tôi trở về thăm
Ngôi trường của bao năm thương nhớ
Từ sớm tinh mơ
Đón xe về thành phố
Hồi hộp đón chờ
Trái tim như bùng nổ
Ôi Cao Thắng! Ta sẽ tìm được gì của những năm xưa?

Trường Cao Thắng năm xưa
Đây rồi, Huỳnh Thúc Kháng!
Con đường thân quen
Nơi đã năm năm gót mòn đèn sách
Nhớ từng quán nước
 Thuộc từng hàng cây
Kỷ niệm đong đầy
Giờ đâu còn nữa!
Học trò Cao Thắng hôm xưa
Thay vào đó...
Là những trung tâm điện tử,
Những cửa tiệm khang trang với mặt hàng mới lạ
Không ai bán đồ si-đa, sách cũ!
Lớ ngớ loanh quanh...
Đã thấy mình trước cổng trường
Một tấm băng rôn với hàng chữ đỏ
"Hân hoan chào mừng Cựu Học Sinh Cao Thắng"
Sung sướng bước qua cánh cổng
Rưng rưng tự hào
Tâm tư nao nao
Con tim nhảy múa
Ôi Cao Thắng! Ta sẽ tìm được gì của những năm xưa?

Cổng trường hôm nay
VTH

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

ĐỜI LÀ ĐIẠ KHỔ

Sáng nay tôi đưa vợ ra chợ. Trong khi chờ nàng mua đồ, tôi tán gẫu với mấy anh xe ôm. Chợ đông nên chật chội, người buôn kẻ bán lấn cả ra đường. Sợ tai nạn cho bạn hàng, tôi buột miệng hỏi sao mình không dời chợ vào trong sâu. Một anh xe ôm lớn tuổi đáp rành rõi là không còn đất nữa. Chợ này đã dời một lần rồi nhưng khi ấy làm được vì thời bao cấp nhà nước muốn lấy đất chỗ nào thì lấy. Bây giờ phải bồi thường cho dân  mới có đất. Không có tiền thì không có đất nên đành chiụ vậy.

Nhà nhà bán đất
Tôi chợt nhớ ngày xưa, quê tôi có nhiều đất trống lắm. Đất nhiều mênh mông. Ngay cả Sài Gòn, trừ quận nhất, giá đất có là bao. Hàng xóm chả ai tranh giành, huống chi là anh em, cha con trong nhà.

Năm 2007 tôi về Việt Nam, mọi thứ đã đổi khác. Nhà cửa chen chúc, đâu đâu cũng căng bảng bán đất, bán nhà. Làm ăn thì ít mà giành đất thì nhiều. Tôi có cảm tưởng dân ta đang sống nhờ đất. Có người còn nói dân ta ăn đất mà sống! Quả thật, người không có đất sống lây lất... Rõ khổ.

Năm nay, nhà đất đóng băng. Người đầu cơ đất, có quá nhiều đất khóc ròng vì nợ lớn mà không bán được, ngân hàng đang xiết. Có đất cũng khổ... Không biết tương lai sẽ ra sao nhưng rõ ràng quanh đây là điạ khổ. Không có đất thì khổ mà có đất cũng khổ!
VTH

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

BÀI KHÔNG TÊN SỐ MỘT

Một người bạn mà tôi luôn trân trọng vì nét bút tài hoa đã viết tặng một bài thơ nhưng không có tựa đề nên tôi đành gọi nó là "Bài Không Tên Số Một". Số một bởi tôi tin rằng anh sẽ còn viết ít bài nữa cho anh em. Mời các bạn thưởng thức nét bút này...


Dài trên bãi Hồ Tràm
Trơ mấy chiếc thuyền câu vặn mình trên cạn
Vân cẩu chập trùng, chiều đông ảm đạm
Sóng xa vọng về
Gầm gừ cuồng loạn
Tôi thấy một người
Ngồi nhìn xuống chân mình
Những hòn đá lăn hoài không mọc được rêu
Mấy đứa mình giờ đây ngồi ca hát
Nhìn lại đời mình
Thoắt đã mấy mươi năm...
Chàng ơi!
Sao chân đi chưa mỏi?
Trăn trở một đời
Đến mà chưa tới?
Biết đâu quê nhà
Vợ đang mong đợi...
Chàng ơi!
Đường xa ngựa mỏi
Chớ chỉ "nghiêng đầu mà hỏi"
Bài cuồng ca "Hành Phương Nam"
Chiều nay sóng vỗ Hồ Tràm
Có người khách lạ
Thở than bên trời...

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

RISE UP AND SHINE - DẬY MÀ ĐI

RISE UP AND SHINE
To fight or die?
That is life!
Nothing to shriek,
Nothing to cry...
Didn’t we fight?
Didn’t we strike?
Oh yes, we did
With main and might!
We’ve survived,
Many have lost
Ngan Truoi still rocks
Our love and pride!
Rise up and shine
Light up the fire
It’s time to shake
Your will and mine!
To fight or die?
That is life!
Nothing to shriek,
Nothing to cry…

DẬY MÀ ĐI
Sống là tranh đấu
Chết là lẽ thường!
Không chi lo lắng,
Chẳng gì vấn vương...
Một thời sát cánh
Bên nhau xuống đường
Tinh thần Cao Thắng
Rực sáng như gương!
Đoạn đường đã qua,
Nhiều người gục ngã
Ngàn Trươi vẫn tỏa
Khát vọng trong ta!
Hãy thắp tự hào,
Xiết lại bên nhau
Bừng lên Cao Thắng
Ngọn lửa năm nao!
Sống là tranh đấu,
Chết là lẽ thường!
Không chi lo lắng,
Chẳng gì vấn vương...
VTH

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Hịch Tướng Sĩ 2013

Chào các bạn, tình cờ đọc bài Hịch Tướng Sĩ trong Góc Nhìn Alan thấy hay, tôi xin đăng để các bạn cùng suy ngẫm

Ta cùng các ngươi sinh ra phải thời bao cấp, lớn lên gặp buổi thị trường.

Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người

Pháp Anh dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo…

Thật khác nào:
Đem cổ tích biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.

Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không E lai, Xi phic.

Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.

Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh, 

Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép, 
Ta nào có kém gì?

Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com piu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.

Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua

“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm, lưỡi bò liếm liếm
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ

Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn 

Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!

Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!

Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.

Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.

Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ

Được thế thì:
Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.

Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Giữ một ngọn cỏ, cành cây, giọt nước của giang sơn cũng làm ta quên ăn mất ngủ
Mà các ngươi cứ điềm nhiên lo tranh quyền đoạt lợi
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây không biết dân Việt ta đi về đâu nữa, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?

Trí thức là nguyên khí quốc gia

Cho nên ta mới thảo Hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Không Có Gì Quí Hơn Độc Lập Tự Do

Như nhiều cha mẹ Việt Nam, các em tôi lo lắng đủ thứ cho con mình. Các em sợ con bị bạn bè lôi kéo, bỏ học rồi lêu lổng, bị tai nạn... Các em cố gắng bảo bọc con bằng tất cả tình thương của mình. Cháu tôi dù đã lớn vào đại học rồi nhưng vẫn được cha mẹ chở đi, chở về... Các em tôi tự hào với những đứa con ngoan ngoãn, chỉ biết đến trường và về nhà. Các em giận dữ, la mắng những đứa dám tự mình đến trường, tự đi với bàn bè, tự chọn lấy tương lai của mình. Các em cho rằng đây là những đứa dại dột - sướng không muốn lại muốn khổ rồi làm khổ cho cả cha mẹ!

Con chưa đủ khôn lớn đâu!

Nếu cuộc đời chỉ có cha mẹ và trường học, e cũng xong. Nhưng cuộc đời không chỉ có vậy. Các cháu rồi sẽ ra trường và phải tự tranh đấu với đời. Các em tôi sẽ không ở bên cạnh con mình để bao bọc, che chở nữa. Tôi thật sự lo cho tương lai các cháu. Đứa ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy sẽ làm được gì khi ra trường? Chúng sẽ trở thành kẻ thưa dạ, bảo vâng - những con người chỉ đáng được sai vặt! Đứa muốn độc lập thì bị cấm cản, nếu cứ theo ý mình sẽ bị cha mẹ lên án, trù dập. Các cháu phải biết cắn răng chịu đựng để rồi cũng sẽ trở thành những  người được sai vặt sau này!

Trẻ em ở phương Tây không như thế. Chúng được hưởng độc lập, tự do ngay từ bé và cha mẹ dạy  cho chúng chịu trách nhiệm với cái độc lập tự do đó. Cha mẹ chỉ cho lời khuyên, lựa chọn là của chúng. Những đứa trẻ này lớn lên và trưởng thành nhanh chóng. Các cháu tôi năm nay đã ngoài hai mươi nhưng so với những đứa trẻ phương Tây, chúng chỉ ngang với lứa tuổi mười hai, mười ba. Cha mẹ Việt Nam vì quá yêu con nên đã hại con mình và cả cháu mình nữa! Thế hệ trẻ sẽ không đủ khôn lớn để đứng trên đôi chân mình, đừng nói gì đến cạnh tranh, đương đầu với phương Tây.

Đất nước ta đã đi sau phương Tây hàng trăm năm. Với tư tưởng bảo thủ, cổ hũ đó của cha mẹ Việt Nam, cái đi sau hằng trăm năm ấy sẽ dài ra thành vô tận... Nhìn rộng hơn, bạn cũng thấy và lo cho cả dân tộc. Cha mẹ là chính quyền cũng đang yêu thương con mình như vậy. Không cho con cái độc lập tự do thì bao giờ mình mới khôn lớn được, bạn hở?
VTH

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Thông Báo Tin Buồn

Xin thông báo một tin buồn đến anh em T4. Theo anh ruột Lê Đình Thái, bạn Lê Đình Thành, tự Thành Râu, đã mất năm 2003. Vợ con bạn Thành vẫn còn ở hẻm cụt đường Kỳ Đồng. Dù muộn màng, tôi cũng xin được thay mặt anh em chia buồn cùng thân quyến và cầu mong bạn Thành hôm nay yên nghỉ nơi miền Cực Lạc.

VTH

NB: Anh em nào muốn ghé nhà Thành xin liên lạc với tôi

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

NHẬT BẢN VÀ NIỀM TỰ HÀO DÂN TỘC

Ai cũng biết Nhật Bản chẳng có tài nguyên gì, lại bị động đất liên miên. Điều đáng ngạc nhiên là những thảm họa thiên nhiên không làm người Nhật chán nản, chùn bước. Trái lại, họ càng cương quyết hơn, đã và đang vượt lên mọi khó khăn để thế giới hôm nay phải nhìn lên ngưỡng mộ. Trận động đất và sóng thần năm 2011 làm xúc động toàn thế giới. Chính dân ta cũng thấy được phần nào tinh thần kỷ luật, ý chí bất khuất và lòng yêu nước vô biên đó của từng con dân Nhật Bản.

Một người Nhật trước cảnh tan hoang sau sóng thần 2011
Theo Wikipedia, Nhật Bản có diện tích 378 ngàn km2, dân số 127 triệu và GDP năm 2011 là 6000 tỷ đô la Mỹ. Việt Nam có diện tích 330 ngàn km2, dân số 89 triệu và GDP năm 2011 là 125 tỷ đô la. Với tầm cỡ đất đai ngang ngửa nhưng ít tài nguyên hơn ta, một người Nhật tạo ra của cải hơn gấp 48 lần người Việt! Đó mới chỉ là con số có thể thấy và so được ở bên ngoài. Những cái bên trong như ý chí, tinh thần thì không thể đo được nhưng nếu có để so sánh thì chắc là sẽ thảm hại hơn nhiều...

Dân tộc nào chẳng có lòng đối với quê hương? Là người Việt có chút ít chữ nghiã, chúng ta không thể không nghẹn ngào cho quê hương mình và tự hỏi tại sao đất nước ta mãi thua người? Mà lại thua một cách tủi nhục như thế? Niềm tự hào dân tộc tôi tin rằng vẫn còn đó trong lòng mỗi chúng ta nhưng nó thật yếu ớt trước thực tế đau thương phũ phàng. Bạn nghĩ gì cho năm mới, cho thế hệ mới, cho quê hương này?
VTH

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

KHAI BÚT ĐẦU NĂM

Đầu năm khai bút chúc quê hương
Rực rỡ trời đông tựa thái dương
Chính quyền trong sạch nêu phẩm giá
Toàn dân mến mộ góp yêu thương

Đầu năm chắp bút lạy tổ tiên
Xin cho con cháu sống ngoan hiền
Kiên trung giữ vững vùng biên đảo
Quyết sức tô bồi giải đất thiêng

Đầu năm dâng bút kính thày cô
Nhàn nhã tuổi già trong ấm no
Tự hào một thuở khai tâm trí
Hãnh diện ngàn sau dựng cơ đồ

Đầu năm phóng bút chúc bạn hiền
Vui tươi, mạnh khoẻ, sướng như tiên
Con ngoan, chí lớn ươm thành trái
Vợ đảm, cơ may hái ra tiền

Đầu năm xin chúc mọi người
Yêu thương đoàn kết cho đời thêm vui
Nay xuân dân tộc về rồi
Chung tay xây dựng rạng ngời Việt Nam

NĐH-VTH

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

TIỄN BIỆT NHẠC SĨ PHẠM DUY

Hôm nay Nhạc sĩ Phạm Duy được gia đình đưa về công viên nghĩa trang Bình Dương an táng.

Từ ngày 27 tháng một,  đọc tin Nhạc sĩ Pham Duy qua đời trên báo, mặc dù ông qua đời ở tuổi 93 như vậy là hợp lẽ tự nhiên của Tạo hóa. Nhưng tiếc  đất nước mất đi một tài năng, một người yêu nước, sống chết cho quê hương, dù tuổi cao nhưng còn minh mẫn.
Tôi nhớ năm 1966 tôi học lớp Nhì ở trường làng ở Xuyên Thu ,Đức Dục Quảng Nam, tất cả học sinh chúng tôi được tập hát bài Việt Nam Việt Nam, của Nhạc Sĩ Phạm Duy,  tôi và bạn bè tập hát một cách hào hứng say mê. Thật lòng mà nói lúc đó tôi không nhớ tên tác giả, nhưng lời bài hát nhớ rất lâu và mỗi lần nghe hát lòng dâng lên cãm xúc khó tả trong lòng . Sau đó lớn lên nghe thêm các bản nhạc khác của Ông, đa số tạo cho tôi những cãm xúc buồn vui , suy tư trong cuộc sống.

Năm 2005,qua báo chí tôi được biết sau thời gian dài sống ở Hoa Kỳ, ông quyết định về sống ở Sài Gòn và xin lại Quốc tịch Việt Nam, quyết định đó làm tôi thêm kính phục cái Tâm và cái Tầm của Ông , tôi nghĩ không phải ông hài lòng với tất cả mọi việc đang diễn ra trên quê hương, nhưng  để có thể góp sức xây dựng   đất nước ông phải về sống với đất nước mà cả đời ông yêu quý . Tôi mong rằng những nhạc phẫm Việt Nam, Việt Nam, Tôi yêu tiêng nước tôi, Trường ca Con đường cái quan . ..sẽ được phổ biến để góp phần làm cho Viêt Nam tự hào và yêu đất nước mình hơn  sống có tình với những người Đồng bào ruột thịt của mình, sống có trách nhiệm với đất nước.

Tôi không rành về âm nhạc, tầm nhìn sự hiểu biết chẳng bao nhiêu, nhưng với tình cãm của mình dành cho Nhac sĩ Phạm Duy tôi viết đôi dòng cãm xúc gọi là tiển biệt Nhạc sĩ về an nghĩ nơi lòng đất mẹ.

                                                                                                                N Đ H
               

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

SỚ TÁO QUÂN QUÝ TỴ

Kính lạy Ngọc Hoàng
Thần là Táo Quân
Cao Thắng bảy sáu
Xin được báo cáo
Mọi việc năm qua
Anh em gần xa
Rất là ra sức
Tận tâm tận lực
Tô đắp mái trường
Bao nhiêu thân thương
Vẫn còn nguyên vẹn
 Trước tiên kể đến
Kỹ thuật Úc Châu
Í ới gọi nhau
Viết truyện tiếp sức
Văn tài nổi bật
Toả sang Mỹ Châu
Vừa lúc bắt đầu
Cao Thắng chấm ọc
(http://www.caothang.org)
Tổ chức họp mặt
Hai không mười ba
Tại xứ Cờ Hoa
Rất ư rôm rả
Đứng đầu tất cả
Bạn Lâm Thanh Hùng
Đặc sứ Hoài Hương
Về đây vận động
Thần phục lắm lắm
Thần xin cầu mong
Đại hội thành công
Như bạn mơ ước
Giờ Thần xin được
Kể chuyện quê nhà
Tình nghĩa thiết tha
Trong ngoài như một
Bạn bè chí cốt
Hầu, Độ, Ngôn, Lăng,
Hải, Hùng Dan, Khanh,
Hiếu, Hiệp,Cường Khủng,
Hùng Râu, Đẩu, Dũng
Gặp mặt gần đây
Nhớ thương vơi đầy
Nhớ người đã khuất
Nhớ người vắng mặt
Minh, Đại, Cẩn, Công
Báu, Chí, Cường, Lâm
Và nhiều bạn nữa... 
Thần còn phải kể
Lớp Xê Tê Năm
Xem ra còn hăng
Nhiệt tình hơn trước
Luôn luôn ra sức
Bên Đỗ Thọ Bình
Thầy Cô tri ân
Ma chay, bịnh tật...
Kể sao cho xiết
Sớ đã hơi dài
Thần xin gút-bai
Bẩm tâu, bẩm tấu!
VTH

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

MỪNG XUÂN QUÝ TỴ

Rồng đi Rắn lại trở về
Mong đem sức sống cho quê hương mình
Anh em Cao Thắng kết tình
Chung tay xây đắp rạng danh mái trường
NĐH-VTH

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

THÔNG BÁO

Xin thông báo cùng các bạn, như mọi năm nhóm cựu học sinh khóa 1970 -1975 sẽ tổ chức buổi Lễ Tri Ân Thầy Cô Xuân Quý Tỵ vào ngày thứ bảy 16-2-2013 (tức mùng 7 Tết Quý Tỵ) lúc 8 giờ 30 sáng tại Nhà Hàng 241, số  45 Phạm Viết Chánh (Quận 1).

Để biết thêm chi tiết về buổi lễ này các bạn có thể liên lạc trực tiếp với các anh:
- Trần Đình Đức (ĐT: 090 816 3945/ email: ctyduchoa@yahoo.com.vn)
- Đỗ Thọ Bình (ĐT: 090 371 6588/ email: dothobinh@yahoo.com.vn)
- Nguyễn Văn Châu (ĐT: 097 211 8899)

VTH

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

NHỮNG CÁI TÊ CẦN CÓ?


Ở đời có nhiều cái tê - không phải tê đê mê mà là chữ T - chúng ta cần có. T là chữ bắt đầu của tình, tiền, tài, tâm, tầm, toan tính... Ban Toán của chúng mình bắt đầu bằng chữ T. Trí thức cũng bắt đầu bằng chữ T. Tức tối hay thanh thản, tê tái hay thích thú đều tê cả. Mời bạn góp ý những cái T cần có cho năm Tị này.
VTH

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

ĐOÀN VIẾT CƯỜNG TẠI VIỆT NAM

Bạn bè không thể quên Đoàn Viết Cường và Đoàn Viết Cường cũng không hề quên bạn bè. Không còn ai trong gia đình ở lại Việt Nam nhưng anh vẫn về. Về để thấy quê hương và để thăm bạn bè! Chỉ có hai tuần lễ ở Việt Nam song Cường đã đến tận nhà thăm từng người bạn. Chí tình đến vậy. Ai đó ngày xưa gọi anh là Cường “khủng” tôi không rõ tại sao. Hôm nay tôi biết và các bạn biết... Cường khủng thật!

Tại nhà Lăng – Độ, Cường, Ngôn, Lăng
Tại nhà Hầu – Cường, Hầu, Hiệp, Độ
Tại nhà Hiệp – Độ, Cường, Hầu, Hiệp

Cường đến ở nhà tôi ba ngày nên tôi có dịp quan sát anh kỹ hơn. Già và yếu hơn xưa nhưng tính tình không đổi, trước sau như nhất hiền hoà, vui vẻ, thích ứng với mọi hoàn cảnh, dù mang trong người bịnh tiểu đường và lúc nào cũng phải kè kè bên mình một bịch thuốc.

Cường và Độ câu cá
Biết rằng chúng mình đều già và sức khoẻ đang xuống dần nhưng tôi vẫn lo và thương cho Cường. Thế hệ chúng ta không may mắn nhưng với tất cả cố gắng và tấm lòng, chúng ta đã vượt lên và có nhau hôm nay. Cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với Cường trong năm mới. Tôi tin anh xứng đáng được như vậy.

Mừng Giáng Sinh tại nhà hàng PVC - Hùng, Hiệp, Ngôn, Cường
VTH

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

NĂM MỚI, TƯ DUY MỚI

Hôm nay là một ngày mới của năm mới. Nó đặc biệt hơn những ngày mới của những năm mới khác. Nó là ngày mới của một con giáp mới sau năm 2000 và đánh dấu ba con giáp chúng ta hoàn tất năm năm học tại trường Cao Thắng. Bạn vẫn nhớ cái cột mốc 1976 chứ?

Lầu Đồng Hồ trường THKT Cao Thắng

Ba mươi sáu năm qua chúng ta đã làm được gì? Quá ít, phải không bạn? Ít cho mình mà còn ít hơn nữa cho xã hội. Mình có lẽ sẽ không có ba mươi sáu năm nữa để thực hiện ước mơ ở ghế nhà trường. Nếu may mắn, mình có thể có được mươi năm nữa hoặc ít hơn để kéo lại ba mươi sáu năm qua. Mình phải làm gì, bạn nhỉ?

Câu hỏi có làm chúng ta ngượng ngập nhưng không thể không được đặt ra. Có lẽ trước khi nghĩ làm gì chúng ta nên nghĩ mình phải nghĩ như thế nào. Có nghĩ đúng mới có quyết ̣định đúng và làm đúng việc, đúng nơi, đúng lúc. Cái đó tôi gọi là tư duy mới cho năm mới.

Mỗi người chúng ta có những khả năng thiên bẩm khác nhau và có hoàn cảnh, môi trường khác nhau. Mình khó có chung cái làm, cách làm nhưng vẫn có thể có chung hướng qua mỗi việc làm của chúng ta. Cái hướng đó là phát triển tối đa khả năng của mình trong mọi hoàn cảnh để gặt hái nhiều nhất cho mình và cho xã hội.

Sẽ có người nói lực bất tòng tâm và đổ cho xã hội, cho tất cả những gì xung quanh để né tránh trách nhiệm của mình. Nếu là nhà Phật thì họ đổ cho nhân duyên, nhà Nho họ đổ cho tam tài, nhà thờ họ đổ cho Ý Chúa. Ngay Nguyễn Du cũng đã kết trong Kiều:
Ngẫm hay muôn sự tại Trời
Trời sinh đã bắt làm người có thân...
để rồi buông mình cho số phận. Khi buông mình, chúng ta sẽ không có đích để đi và khi không có đích để đi thì đường nào chúng ta đi cũng đều đến đích! Đích đó không phải của ta vì ta đã không chọn. Đích đó không đúng như ta muốn bởi ta đã không vận dụng khả năng của mình, đã không mở mắt nhìn đường mình đi. Đừng đổ cho Trời, cho Phật, cho Thời Thế nữa.

Sẽ có người lên án tôi ngược ngạo, thách đố thiên mệnh. Không, tôi đã qua cái tuổi "ngũ thập" và có đôi chút "tri thiên mệnh". Cuộc đời cần cơ hội nhưng cơ hội đến mà chúng ta không có khả năng, không chuẩn bị khả năng của mình thì cơ hội đó cũng sẽ qua đi uổng phí. Cơ hội là cái ngoài vòng tay và mình chỉ có thể đợi nó. Khả năng là cái trong vòng tay và mình có thể tạo được. Hãy trau dồi bản lĩnh của mình, quên đi cái tư duy cũ kỹ - đổ cho hoàn cảnh, nhân duyên,  xã hội - và chuẩn bị sẵn sàng tài năng của mình, cho nó có đất sống khi cơ hội đến.

Đón Năm Mới - Cơ Hội Mới
Chúc các bạn có tư duy mới để sống vui vẻ, mạnh mẽ từ sức khoẻ đến tinh thần và đón nhận những ngày mới của năm mới với tất cả tin yêu, thành đạt.
VTH