Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

Chuyện Năm Xưa

Chuyện năm xưa có nhiều chuyện lắm. Chuyện đầu tiên xin được chia sẻ với anh em là chuyện thuyền nhân. Chuyện xưa nhưng không đến nỗi xưa để trở thành huyền thoại. Tôi không muốn nó là huyền thoại bởi chính tôi là minh chứng. Tấm hình này cũng là một minh chứng.


Cũng ngày này ba mươi bốn năm về trước, tôi ra đi mang theo dằn vặt, đau thương. Chính những dằn vặt, đau thương đó đã nuôi lớn ước mơ mà từ đó tôi có được ý chí, quyết tâm vươn lên. Tôi nghĩ các bạn cũng thế. Dù ở góc cạnh nào, bạn cũng không thể quên được mình là ai. Và với mọi cố gắng vượt lên, tôi cũng như bạn có thể tự hào những gì mình đạt được qua bao đau thương, mất mát. Xin được chia sẻ với bạn bài thơ ngày ra đi ở cửa Cần Giờ ba mươi bốn năm xưa

LỜI NGUYỀN
Cõi trời Nam biển êm sao khuất
Cửa Cần Giờ trăng nhấp sóng nhô
Chim kêu quang quác đôi bờ
Rừng cây xào xạc ngẩn ngơ cõi lòng
Làn sương khói say hồn lữ khách
Ánh trăng vàng bàng bạc ước mơ
Bùi ngùi sóng nước đong đưa
Tròng trành ngấn lệ vật vờ chí trai
Nhìn mơ ước tương lai dìm tắt
Đường ra đi che mặt dấu tên
Tâm tư một giải ưu phiền
Thân này rũ áo vượt biên theo người?

Cơn nước lớn cuốn trôi hồn trẻ
Mảnh thuyền con tìm rẽ sóng khơi
Lênh đênh mặt biển chân trời
Không bờ, không bến, không người, không ta
Trời Đông Hải mưa sa, bão táp
Biển Thái Bình vồ vập từng cơn
Sóng xô bạc trắng hai bên
Đẩy đưa, thả lửng.. con thuyền chênh vênh
Trong tuyệt vọng lời nguyền ghi ấn
Trước phong ba câu khấn thành dâng
Sống mà nhục thể nhơ thân
Thì xin vùi lấp giữa lòng đại dương

Từ dạo ấy đoạn đường chưa dứt
Băm bốn năm câu ước còn ghi
VTH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét